Con Cưng Tự Bế. 8.5/10. 13787. Tác giả: Mỉm cười WR. Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình. Trạng thái: FULL. C144. Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nghe Bom nói tôi tự dưng càng thêm vạn phần áy náy với con, thằng bé chỉ đơn giản nghĩ tôi tìm nó vì Bin, tôi lắc đầu đáp: – Không, cô muốn hỏi con trưa nay ăn cơm đã no chưa? Con còn muốn ăn gì không cô mua cho con nhé. – Dạ con ăn no rồi cô ạ. – Vậy con buồn ngủ không? Read Chương 15 from the story Con cưng tự bế by ThaPhong (Thừa Phong) with 529 reads. xuyên, cảm, tinh. Cứ tưởng rằng Bùi Tuấn không thể ăn được đồ bên ngoài Những con khỉ thuộc con giáp rất dễ tiếp thu, nhưng bạn sẽ không bao giờ làm bản thân sai. Bạn luôn sống theo cách của riêng mình, luôn tự do và thoải mái. Tuy nhiên, bạn vừa thông minh vừa can đảm, năng động và dám nghĩ dám làm, và cuộc sống của bạn không hề bình ĐỌC BÁO HÀ NAM ONLINE 23/6/2022 | 0 Bình luận . Khai pháp khóa an cư là một nghi thức thuộc nội bộ, nó không phải nghi thức hành chánh, thế nhưng, ngoài Hà Nam, còn nơi nào có kiểu tổ chức phi lý khi mà mời đích danh, cung nghinh các quan chức tham gia, tiến vào đạo tràng, chính quyền đi song song với chư Tăng chức sắc Bách Hợp thấy cậu muốn tự nấu cơm, nhớ là trong nhà chẳng có quyển sách dạy nấu ăn nào, đành đứng một bên chỉ huy cậu thêm mắm muối. Hai người bận tối tăm mặt mũi, tuy thái nguyên liệu rất đẹp nhưng hương vị đồ ăn lại khá bình thường. Cũng may là nấu cơm Con cưng tự bế Thể loại: Ngôn tình, xuyên không Tác giả: Mỉm Cười WR Nguồn: http://sstruyen.com/doc-truyen/ngon-tinh/con-cung-tu-be/t7883.html Truyện Cuồng Phu thuộc thể loại: Truyện Đam Mỹ, Cổ Đại full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Trần Ấn. Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Con cưng bị tự bế – Chương 15 Cv moihongdao Edit Mộc Cứ tưởng rằng Bùi Tuấn không thể ăn được đồ bên ngoài, chắc chắn sẽ về nhà, nhưng Bùi lão thái gia lại tuyệt đối không ngờ cháu mình hiện giờ đang cau mày, tử tế cầm dao thái trong bếp. Bách Hợp muốn nấu cơm nhưng sau khi Bùi Tuấn thấy cô thái thức ăn thì kiên quyết không cho cô chạm vào cái thớt vừa mua nữa. Anh thái mỗi lát khoai tây cũng cẩn thận khác thường, không được quá dài, cũng không được quá ngắn, đương nhiên càng không thể quá dày hoặc quá mỏng. Tài nấu nướng của Bách Hợp đã đạt đến tiêu chuẩn trung cấp không ngờ lại bị ghét bỏ. “A Tuấn, anh không biết nấu cơm đâu, để em làm thôi.” Cô vừa dứt lời, Bùi Tuấn liền đi tới tủ lạnh, cầm một hộp sữa chua đặt lên tay cô “Ăn.” Anh nói xong, lại xoay người bắt đầu nhăn mày thử nghiệm tiếp. Anh quấn tạp dề màu hồng nhạt mà Bách Hợp tự chuẩn bị cho cô, thân hình cao gầy tạo thành một cái bóng rất dài trong bếp. Giữa phòng bếp gọn gàng, anh cau mày rầu rĩ nhìn đủ kiểu thực phẩm trước mắt. Hình ảnh này thật ra rất bổ mắt, tuy Bách Hợp đang đói nhưng thấy Bùi Tuấn không chịu trả phòng bếp cho mình cũng đành chịu. Nếu món ăn không thái đều nhau thì chắc lát nữa anh sẽ không chịu ăn, cùng lắm thì đợi thêm một lúc, nếu đói quá thì tự cô làm lại là được. Ban đầu thái không được tốt lắm nhưng sau khi làm nhiều lần thì dường như Bùi Tuấn đã thuận tay, động tác rất nhanh, tiếng dao chạm lên thớt lạch cạch, từng chuỗi khoai tây chỉnh tề hiện ra, độ dày vừa phải, độ dài cũng gần như bằng nhau. Anh dùng dao cắt nốt những phần thừa, sau khi xong xuôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nở nụ cười tươi rói. Tiếp theo là cải thìa phải chịu đựng chà đạp, rồi thịt cũng được thái ngay ngắn. Bách Hợp thấy anh muốn tự nấu cơm, nhớ là trong nhà chẳng có quyển sách dạy nấu ăn nào, đành đứng một bên chỉ huy anh thêm mắm muối. Hai người bận tối tăm mặt mũi, tuy thái nguyên liệu rất đẹp nhưng hương vị đồ ăn lại khá bình thường. Cũng may là nấu cơm bằng nồi cơm điện, Bách Hợp chỉ ăn nửa bát đã đặt đũa. Khi cô buông đũa xuống thì không chú ý tới vẻ mặt suy nghĩ của Bùi Tuấn. Ăn cơm tắm rửa xong, cô ăn chỗ hoa quả Bùi Tuấn đã cắt ngay ngắn ở phòng khách, xem ti vi, lúc này Bách Hợp chợt cảm thấy không khí thoải mái hơn hẳn khi ở Bùi gia. Sáng sớm hôm sau, Bách Hợp bị lạnh nên tỉnh dậy. Khi đi ngủ cô rất hay đá chăn, nhưng lúc trước toàn ngủ với Bùi Tuấn, tướng ngủ của anh vô cùng chỉnh tề. Nếu cô đá chăn ra thì anh ngay lập tức đắp lại cho cô một cách vô thức. Hôm nay lại tỉnh giấc vì lạnh, nhìn bên ngoài trời đã sáng, Bách Hợp cầm di động lên xem, còn chưa đến tám rưỡi. Bên cạnh không có ai, sao Bùi Tuấn lại rời khỏi cô chứ? Bách Hợp ngồi dậy, đi dép lê rồi xuống tầng. Dưới phòng khách cũng không có người. Cô không có số điện thoại của Bùi Tuấn, trong lòng cảm thấy rất kì quái. Có tiếng động truyền tới từ phòng bếp, cô đi về phía đó, thấy Bùi Tuấn đang mặc một chiếc áo mỏng màu đen, quần dài màu xám, đeo tạp dề gọn gàng, cầm muôi xào thức ăn. Bên cạnh anh có mấy cái khay, trong phòng bếp nồng nặc mùi trứng, thùng rác đầy những món trứng đã nấu chín nhưng không được dễ nhìn cho lắm. “Tiểu Hợp tỉnh rồi à?” Bùi Tuấn quay đầu lại, đôi mắt sáng trong nhìn cô. Tay anh đảo một cái, món trứng xinh xắn đổ vào trong khay. “Anh vừa định đi gọi em dậy.” Bách Hợp thấy ý cười trên miệng anh, trong lòng chợt chua xót “Anh ở đây từ lúc nào?” “Không lâu lắm đâu, anh đi siêu thị mua thêm đồ ăn, Tiểu Hợp, hôm nay anh sẽ nấu lại cơm cho em ăn thử.” Bùi Tuấn nhanh chóng tắt bếp. Cháo trong nồi đã chín, mới qua một buổi tối, vị thái tử chưa từng xuống bếp lại có thể nấu được món trứng đẹp mắt như thế này. Vốn dĩ anh không thích lái xe, không thích đi siêu thị, vậy mà chỉ vì thấy Bách Hợp ăn ít, anh lại một mình lái xe đi siêu thị, không biết đã luyện tập bao lâu ở phòng bếp mới có được kết quả này. Đồ ăn sáng không thịnh soạn cho lắm, nhưng trong lòng Bách Hợp lại chua xót vô cùng. Anh còn nấu nước đường đỏ cho Bách Hợp, hơi nóng tỏa ra từ bát. “Tiểu Hợp, em uống đi.” Bùi Tuấn cởi tạp dề ra, ngồi trước mặt Bách Hợp. Đôi tay đặt ngay ngắn trên bắp đùi, nhìn cô chăm chú. Đôi mắt anh rất trong sáng, thấy Bách Hợp uống một ngụm rồi mới lấy lòng hỏi “Uống ngon không?” Bách Hợp gật đầu, quả thật là mùi vị không tệ, hình như còn thoang thoảng mùi thuốc nhưng đã bị hương vị khác trung hòa. Cô hiếu kỳ hỏi “A Tuấn, sao anh lại nấu thứ này cho em?” “Anh nghe nói con gái trong kỳ sinh lý phải uống cái này, bồi bổ khí huyết.” Bùi Tuấn thẳng thắn đáp một câu, toàn thân Bách Hợp cứng đờ, không nghĩ rằng sẽ nghe được đáp án như thế. Cô không nhịn được giật khóe miệng “Anh nghe nói thế ở đâu?” “Trong sách nói thế.” Nói đến đây, Bùi Tuấn vội đứng lên, ở góc phòng khách có một cái thùng đã mở sẵn, anh tùy tiện cầm một quyển đưa cho Bách Hợp “Em xem đi, anh đều làm theo trong đó.” Dưỡng nhan làm đẹp – sách dạy nấu ăn ngon thiếu nữ nhất định phải xem’, mấy chữ to đùng làm Bách Hợp suýt nữa rơi cả mắt. Cô run rẩy vươn tay cầm quyển sách, lại đứng dậy đến chỗ cái thùng. Trong thùng đã rỗng hơn một nửa, toàn là quyển sách này. Cô không nhịn được hỏi “Cùng là một quyển sách, anh mua nhiều như thế làm gì?” “Mỗi lần dùng là bị dính mùi rồi, anh không thích nên mỗi lần dùng một quyển.” Hôm nay anh có vẻ rất ngoan, hỏi câu nào cũng trả lời, chứng tỏ tâm trạng rất tốt. Bách Hợp nhìn quyển sách trong tay, lại nhìn chỗ để đồ, trở nên im lặng. Hai người sống riêng rất dễ chịu. Dường như Bùi Tuấn đã hoàn toàn quen thuộc với kiểu sinh hoạt này. Anh thích trong nhà chỉ có hơi thở của hai người. Điều đó làm anh cảm thấy hai người họ chỉ thuộc về nhau, không có người giúp việc, không có người ngoài, dường như là nơi bí mật của riêng họ. Gần đây tài nấu nướng của anh càng lúc càng tốt, cả ngày muốn nấu ăn cho Bách Hợp. Anh thích nhìn dáng vẻ Bách Hợp ăn đồ mình nấu, mỗi khi nhìn cô ăn, trong lòng anh có cảm giác rất thỏa mãn. Anh không hiểu yêu’ là gì, từng vô tình nghe được người trong công ty nói anh chắc chắn rất yêu Bách Hợp. Lúc ấy anh hơi ngượng ngùng, có điều lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào. Những ngày tháng dễ chịu chưa kéo dài được bao lâu, Bùi lão thái gia đã đứng ngồi không yên. Trong tưởng tượng của ông, tình cảnh cháu trai sớm muộn gì cũng về nhà đã không xảy ra. Bùi Tuấn không thích tiếng điện thoại, thế nên ông không thể liên lạc được với anh. Đã nhiều ngày không thấy, đứa bé này là lễ vật duy nhất con trai ông để lại, Bùi lão thái gia càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không thể ngồi im được nữa, lập tức chạy tới chỗ làm việc của Bùi Tuấn. Ông đã tính toán thời gian tới nơi, lúc đang làm việc thì Bùi Tuấn không thích bị quấy rầy. Anh có đặc điểm của người họ Bùi, đấy là một khi làm việc sẽ không quan tâm tới cái khác, không thích bị làm phiền, chỉ có lúc tan làm rồi mới có thể nói chuyện với anh. Bùi lão thái gia cảm thấy đúng là quá xằng bậy, hai đứa bé này sao có thể sống bên ngoài lâu đến thế chứ? Không có người chăm sóc liệu Bùi Tuấn có sống tốt không? Tuy rằng mấy tháng gần đây, con gái lớn nhà họ Lâm đã trở nên chín chắn hơn, nhưng cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, cho dù có thể chăm sóc cháu ông thì cũng không thể chăm sóc tốt được. Bùi lão thái gia chắc chắn như thế, khi xe ông ngừng dưới cửa công ty Bùi Tuấn, vừa lúc anh đi ra, chú Chu thở dài nhẹ nhõm, lập tức chặn xe trước mặt Bùi Tuấn, đương nhiên là muốn anh lên xe. “Ông nội.” Bùi Tuấn có vẻ không vui, chậm rì rì gọi một câu. Bùi lão thái gia chưa kịp tươi cười bảo anh lên xe để đưa anh về nhà thì đã thấy tiếng điện thoại vang lên trên người Bùi Tuấn. “Tiểu Hợp à? Em muốn ăn gì? Được rồi, để anh đi mua.” “…” Bùi lão thái gia nhìn tình cảnh này thì chỉ muốn cười lên, đây không phải cháu ông, cháu ông không thích chuông điện thoại, trên mặt cũng không tươi cười nhiều như thế, còn đi mua đồ sao, nó có thể nói chuyện với người bán hàng à? Bùi lão thái gia nghĩ tới người vừa gọi điện là Bách Hợp, ác khí liền tràn đầy, cho rằng chính cô trêu cợt Bùi Tuấn. Bùi Tuấn nghiêm túc nhìn ông, nói “Ông nội, thật xin lỗi, cháu không thể đi với ông được, Tiểu Hợp muốn ăn cá hấp bát bảo, cả canh ngân nhĩ hạt sen, bla bla…” Bùi lão thái gia nghe thế thì càng muốn điên hơn, hiện giờ người đang đọc thực đơn là Bùi Tuấn sao? Trong lúc ông còn đang đờ đẫn, Bùi Tuấn đã xoay người đi tới gara. Chờ tới lúc anh lái xe ra, Bùi lão thái gia mới tỉnh táo lại “Đuổi theo nói, đễn chỗ nó ở xem thế nào.” Ông chỉ có một đứa cháu này thôi, hiện giờ không khác gì trúng tà, thay đổi bất thường. Có lẽ ông cần phải tìm bác sĩ khám cho Bùi Tuấn. Theo sau Bùi Tuấn, quả nhiên thấy anh đi vào siêu thị mua một đống đồ ra. Bùi lão thái gia không nhịn được dụi mắt mình, lập tức cầm ống nhòm ra, đúng là nó rồi, mặt nó còn tươi cười như thằng ngốc nữa, vừa cho đồ lên xe đã vội phóng đi. Không phải nó không thích mấy thứ đồ ăn đó sao? Trong xe nó, ngay cả hoa quả cũng không được để, vậy mà vừa rồi nó đã để cái gì? Có cá và thịt… Kích thích không chỉ như thế mà thôi, khi ông tới biệt thự hai người sống. Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Bách Hợp cầm một cốc nước hoa quả, miệng còn nhai nhóp nhép ra mở cửa. Sau đó hai người đều vào nhà. Nhìn dáng vẻ nhàn hạ của Bách Hợp, chắc chắn người nấu ăn không phải là cô! Bùi lão thái gia thấy sắc mặt cô hồng hào, hình như còn béo hơn ngày trước một chút, cằm đã có thịt. Ông không chịu nổi nữa, chạy thử về phía phòng bếp. Ông đang nhìn thấy gì? Cái gì thế này? Cháu trai ngây thơ hướng nội, mắc chứng tự bế của ông đang đeo tạp dề, cầm muôi xào nấu thức ăn!!! P/S Còn 1 chương nữa là hết phần Con cưng rồi, buồn ghê á Dạo này tớ đang căng thẳng nhiều việc nên chỉ làm mấy truyện ngắn ngắn thôi, bạn nào đang chờ mấy bộ dài dang dở của tớ thì chịu khó chờ thêm một thời gian nữa hoặc đọc cv luôn cho nhanh nhé 😀 Con cưng bị tự bế – Chương 8 Cv moihongdao Edit Mộc Hai năm nay, mẹ Lâm vô cùng khó chịu với Lâm Bách Hợp. Bà cảm thấy chồng mình nói đúng, tới lúc Bùi Tuấn chơi chán Lâm Bách Hợp rồi, đưa một cô gái khác vào Bùi gia, chỉ cần có thể giữ vững địa vị của Lâm gia là được. Nhưng ít nhất thì bà ta cũng hy vọng con mình có thể chống đỡ thêm hai năm, để Lâm gia có thêm nhiều tiền hơn. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, thấy mẹ Lâm hốt hoảng cầm điện thoại hẹn người đi chơi mạt chược, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc. Còn chưa đến lúc tan học thì mẹ Lâm tới, đến chiều cha Lâm cũng đưa một người khác tới. Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi cô. Mái tóc đen thẳng buộc sau đầu, nhìn có vẻ trong sáng không tưởng tượng nổi, gò má bầu bĩnh kiểu trẻ con, không giống gương mặt trái xoan của Lâm Bách Hợp. Gò má cô ta ửng hồng khiến cô ta tăng thêm mấy phần xinh đẹp của thiếu nữ, có vẻ nhiều hơn nguyên chủ mấy phần hoạt bát và sức sống thanh xuân. Nói tóm lại là một tiểu mỹ nữ vô cùng xuất chúng, nếu bàn về khí chất thì không bằng Bách Hợp, nhưng trên người cô ta có sức sống của thiếu nữ đang trưởng thành. Tuy Bách Hợp không nhiều tuổi nhưng đã làm nhiều nhiệm vụ, cô luốn khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh, không phải ai cũng thích loại khí chất này của cô. Nhưng khí chất của cô gái kia thì ai cũng sinh ra thiện cảm. Thấy cô gái này, trong đầu Bách Hợp chợt hiện ra cái tên Lâm Thiên Ngữ. Theo nội dung câu chuyện, cô đã thấy Lâm Thiên Ngữ cười nói vui vẻ, khỏe mạnh hoạt bát, lại khéo léo khiến người ta yêu thích. Cô ta kéo tay Bùi Tuấn ríu rít nói chuyện. Cuối cùng khi hai người họ đính hôn, chàng trai u ám ấy hình như đã nghiêng tai lắng nghe Lâm Thiên Ngữ nói chuyện khiến Bách Hợp đau lòng. Nguyên chủ không có tâm nguyện gì, có lẽ chính cô ấy cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng cảm giác cô ấy để lại rất mãnh liệt. Bách Hợp vươn tay che ngực mình, chân mày cau lại. Khi biết đến Lâm Thiên Ngữ có trên đời này, thật ra Lâm Bách Hợp rất hâm mộ cô ta. Tuy cô ta không thể lộ ra ngoài sáng nhưng cha Lâm lại kỳ vọng mọi thứ lên Lâm Bách Hợp, coi cô ấy như hàng hóa bình thường bán ra ngoài. Còn cô con gái phải giấu trong bóng tối Lâm Thiên Ngữ lại có được toàn bộ yêu thương của ông ta, dường như ngay cả tình cảm đáng lẽ phải dành cho Bách Hợp cũng dồn cả lên Lâm Thiên Ngữ. Có thể nói trừ việc Lâm Thiên Ngữ không có một gia đình hoàn chỉnh ra, những gì cô ta có được còn nhiều hơn các cô gái bình thường. Có cha mẹ đưa cô ta đến trường, có bạn bè chơi đùa cùng cô ta, có rất nhiều thứ mà Lâm Bách Hợp khát vọng nhưng không được. Cô ta có cha mẹ yêu thương, cuối cùng cũng có cả Bùi Tuấn. Cô ta giữ mình trong sạch, sau này hiến thân cho Bùi Tuấn. Cô gái ngốc nghếch Lâm Bách Hợp không có được thời thơ ấu bình thường, cuối cùng ngay cả thân thể cũng bị người ta cướp đi. Đáng tiếc Lâm Thiên Ngữ nói gì với cô ấy cô cũng không biết, mỗi khi cố nhớ lại, trong đầu cô bắt đầu trướng đau. Hình như đó là chuyện vô cùng quan trọng với nguyên chủ nhưng thân thể vẫn tuân theo tiềm thức bảo quản bí mật đó, không để nguyên chủ nghĩ tới. “Lâm Bách Hợp tới kìa.” Cha Lâm đang nói cười với Lâm Thiên Ngữ. Thỉnh thoảng còn vuốt tóc cho cô ta, nhìn đám học sinh ra vào, Lâm Thiên Ngữ duỗi tay chỉ trỏ, cha Lâm mới quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Lâm Bách Hợp có vẻ không hòa nhập với đám người xung quanh, ông ta vẫy tay với cô “Cha giới thiệu với con, đây là Lâm Thiên Ngữ. Con gọi con bé là Tiểu Ngữ cũng được, nó là em gái con.” Nói xong, cha Lâm thấy con gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở ra nhưng lại có vẻ không bình tĩnh lắm “Dạo gần đây con ở Bùi gia thế nào? Không phải cha đã nói con rồi sao, con gái thì phải ngoan ngoãn. Cả ngày ăn mặc trang điểm không đứng đắn làm gì? Người ta lại tưởng Lâm gia không dạy ra con gái mà ra kỹ nữ.” Nhớ tới kiểu cách trước đây của Lâm Bách Hợp, cha Lâm vô cùng phiền chán và mất mặt “Tôi xin nhờ cô, cô không nghĩ tới mặt mũi mình thì hãy nghĩ tới Bùi gia, nghĩ tới tôi! Không biết đời trước tôi tạo nghiệt gì mà đời này phải tới trả cho cô.” Bách Hợp nghe thấy thế thì bật cười, mỗi khi Lâm Bách Hợp trở về Lâm gia vì muốn có được chút quan tâm của cha mẹ, cha Lâm và mẹ Lâm nói chuyện chẳng khác gì nhau, dường như ghét bỏ cô ấy, coi cô ấy là mối sỉ nhục của Lâm gia, tạo thành tổn thương rất lớn trong lòng Lâm Bách Hợp. Một cô gái mười mấy tuổi thì có thể hiểu được cái gì? Cô ấy chỉ muốn gây chú ý với người nhà mà thôi. Sống tại Bùi gia chẳng dễ chịu gì, trừ một vườn hoa khổng lồ và khu biệt thự, thời thơ ấu của Lâm Bách Hợp chỉ còn lại những người giúp việc xa lạ, Bùi Tuấn yên tĩnh đến mức gần như không tồn tại và Bũi lão thái gia mà cô vừa trông thấy mặt đã khiếp sợ. Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, bên cạnh không có cha mẹ, Lâm Bách Hợp vô cùng khát vọng có được người nào yêu thương mình, thậm chí còn khát vọng hơn người bình thường. Nhưng cô ấy chưa từng có được, cô ấy vẫn luôn muốn làm mọi người vui lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Trong lòng cô ấy luôn lo lắng, cha Lâm mẹ Lâm chỉ biết mắng mỏ chứ chưa bao giờ dạy cô ấy phải làm thế nào thì mới vừa lòng họ. Sự chống đối duy nhất của cô ấy là cách ăn mặc trang điểm trong hai năm qua. Có điều đấy cũng chỉ là muốn mọi người chú ý nhiều tới mình mà thôi chứ không phải hư hỏng thật sự, vậy mà chẳng ai quan tâm cô ấy đang làm gì, lại chỉ vì bề ngoài của cô ấy như thế mà cho rằng cô ấy đã rơi xuống đáy. Nghe những lời nhục mạ con gái mà một người cha ruột có thể nói ra, Bách Hợp chỉ cảm thấy may mắn là mình không phải nguyên chủ, nếu không lòng cô sẽ khó chịu biết bao nhiêu. “Không biết cha đã từng dạy con cái gì?” Một người đàn ông đưa con gái mình ra khỏi nhà từ nhỏ mà còn không biết ngượng nói tới gia giáo nhà họ Lâm. Từ khi 6 tuổi đến khi 19 tuổi, nguyên chủ rất ít khi sống chung với ông ta, một năm còn chưa thấy mặt được mười lần. Mỗi khi cha Lâm chủ động xuất hiện thì chắc chắn là có việc cần nhờ, một câu thân mật cũng chưa từng nói nhưng lại không biết ngượng nói cô làm Lâm gia mất mặt. Người biết chuyện đương nhiên biết nguyên chủ là Lâm Bách Hợp, không biết thì sợ rằng sẽ tưởng cô là con dâu nuôi từ bé của Bùi gia. Nguyên chủ chưa từng chống đối kiểu đấy, mắt cha Lâm chợt trầm xuống “Cô không cần khua môi múa mép với tôi, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Nguyện vọng của cô thành thật rồi đấy, không phải cô vẫn muốn về nhà sao? Cô về đi, có điều trước đấy cô phải ở lại Bùi gia thêm nửa năm, đưa em gái cô vào đó, từ này cùng ăn cùng ở với cô.” Cha Lâm không muốn thương lượng với Lâm Bách Hợp mà lập tức ra mệnh lệnh. Ông ta đã chịu đựng đủ sự tùy tiện của con gái lớn, từ nhỏ đã không biết chia sẻ gánh nặng gia đình, chỉ biết oán trách. Bùi gia đâu phải chỗ có thể dễ dàng thân cận, nếu như không có ông ta mưu đồ giúp cô thì làm sao cô có thể đi vào Bùi gia, hưởng thụ cẩm y ngọc thực? Nhiều người hâm mộ còn không được, đầu cô lại như có bệnh đi từ chối, quả thực không giống con ông chút nào. Cả ngày gây chuyện làm Bùi lão thái gia tức giận đến mức không thèm nhận điện thoại của ông ta, con gái như thế đúng là đã thành phế vật, may mà ông ta còn một đứa con gái nhỏ hiểu chuyện. Chỉ cần đưa Lâm Thiên Ngữ vào Bùi gia, cô con gái này rất nghe lời, bề ngoài cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn cái dáng vẻ chết chóc của Bách Hợp. Chỉ cần con gái nhỏ vào Bùi gia có tác dụng, ông ta cũng không cần phải nghe mấy lời oán trách của Bách Hợp. Đợi tới lúc có người vừa mắt nó, ra vài điều kiện làm ông ta vừa lòng thì sẽ gả đi cho khỏi chướng mắt! Trong lòng cha Lâm suy tính như thế, ông ta vốn tưởng Lâm Bách Hợp đã nói nhiều lần muốn về nhà, không muốn ở lại Bùi gia thì khi mình đề nghị vậy cô sẽ vui mừng như điện, không ngờ Bách Hợp chỉ nhìn ông ta một cái, cười lạnh hai tiếng. “Cô có ý gì? Cha Lâm nhìn biểu cảm của cô, hơi tức giận, duỗi tay túm lấy tay Bách Hợp, nghiêm nghị quát “Cô còn muốn tùy hứng đến lúc nào?” Trên mặt Lâm Thiên Ngữ lộ ra ý cười như có như không, thấy cha Lâm sắp phát hỏa, cô ta nhanh chóng vòng lấy tay ông ta, làm nũng nói “Cha à, chị không cố ý chọc giận cha đâu, cha cứ nghe chị nói xong rồi giận cũng được.” Lúc này cô ta mở miệng khuyên chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cha Lâm càng tức hơn, chẳng thèm để ý đây là cổng trường, giơ tay lên muốn đánh Bách Hợp. Lần nhiệm vụ này, ngoại trừ lúc ở trường học, khi ở trong nhà Bùi Tuấn luôn theo sát Bách Hợp, hai người hoàn toàn không có không gian riêng, trừ lúc đi vệ sinh hay tắm rửa. Bùi Tuấn luôn muốn sống chung với Bách Hợp nên cô không có thời gian luyện võ. Cha Lâm tức giận túm lấy tay cô, thậm chí cô cố giãy ra vài lần cũng không được. Vốn dĩ tưởng mình phải chịu một cái tát này, không ngờ một cánh tay đã vươn ra, giữ lấy tay cha Lâm. “Tiểu Hợp, vì sao em còn ở đây?” Trong mắt Bùi Tuấn lộ ra vẻ nghi ngờ và phiền chán. Thời gian anh đến trường học không sớm cũng không muộn. Trường cấp 3 này là trường tư có tiếng nhất, học phí khá đắt. Tuy tiền lương của giáo viên rất cao nhưng không thể phát sinh chuyện kéo dài giờ học, bình thường sáu giờ đã tan học. Thường ngày, khi anh tới thì Bách Hợp đã chờ ở ngoài cổng, nhưng hôm nay đã qua năm phút mà cô còn chưa ra. P/S Nhà này nên đổi họ từ Lâm sang Tiện, bố tiện, mẹ tiện, con em cũng tiện nốt. Lúc mới đọc bộ Bia đỡ đạn, tớ đang nghĩ là vì sao nhân vật trong truyện ko tự trọng sinh làm lại từ đầu mà phải nhờ người khác xuyên vào thực hiện nhiệm vụ. Sau khi đọc nhiều phần truyện nhỏ thì tớ đưa ra được kết luận là ko phải ai trọng sinh cũng có thể xoay chuyển càn khôn. Có những nhiệm vụ mà nếu ko phải là Bách Hợp xuyên vào thì dù nhân vật chính có trọng sinh lại cũng ko thể thay đổi được kết cục. Ví dụ như truyện Con cưng, kể cả Lâm Bách Hợp sống lại thì với tính cách của cô ấy, có biết trước tương lai cũng ko thay đổi được gì, thứ nhất là cô ấy vẫn chịu sự tác động và tổn thương từ cha mẹ mình, mưu mô của cô ấy ko thể so được với con em gái đê tiện, và với tính cách của Lâm Bách Hợp thì chưa chắc đã có được trái tim của Bùi Tuấn. Thế nên kết thúc có khi ko tốt hơn gì so với lúc ban đầu.

con cưng tự bế