Kim Ngọc Kỳ Ngoại; Giới Thiệu. Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. Đặt tên cho con nguyá»…n Quỳnh Kim sinh năm 2022(Nhâm Dần) ý nghĩa: Có thể thành công nhất thời, nhưng rồi dần dần thất bại, có tai nạn đột biến, tai hoạ ngoài ý ( hung ) Hồ Ngọc Hà khiến dân tình phì cười khi gọi chồng bằng tên con trai. Thật vậy, trong ảnh, Kim Lý có biểu cảm giống hệt cậu con trai Leon, từ ánh mắt tới nụ cười trông không khác gì quý tử. Trước đó, Hồ Ngọc Hà đã từng khẳng định con trai giống bố như lột khi so Chương 14: Cung Yến [1] Chương trước Chương tiếp. Biên tập: Ginny. Chớp mắt đã đến Trung thu, Trung thu năm đặc biệt hơn những năm trước, năm nay Khánh Tông đế thiết yến trong cung, kinh thành phàm là quan viên có chút thể diện đều có tên trong danh sách những người đến Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL - (Chương 61) - Tác giả Tịch Tịch Lý Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ Daniel Joseph Kritenbrink giao lưu với cán bộ, Đại sứ Hà Kim Ngọc dự hội thảo về khắc phục hậu quả chiến tranh do Viện Hòa bình Hoa Kỳ tổ chức. Ngày 3/8, Đại sứ Hà Kim Ngọc đã tham dự và phát biểu tại hội thảo trực tuyến "Khắc phục Truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại hay nhất của tác giả Tịch Tịch Lý. Với chương Chương 11: Vào Thu bạn sẽ lạc bước vào thế giới gay cấn với tình yêu lý trí, hận thù xen kẽ nhau thủ đoạn bất chấp mọi để đạt được mục đích. Mặt Dây kim cương thiên nhiên MK 26 5 viên kim cương 1li1, 10 viên kim cương 1li6, mẫu nhập ngoại: BẢO HÀNH TRỌN ĐỜI: Làm sạch, mới miễn phí trang sức Vàng, Bạc. hay bất kỳ khoản chi phí nào khác cho nhân viên giao hàng trực tiếp của Ngọc Trai Ngọc Lan dưới mọi hình Vay Tiền Nhanh Ggads. 《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Biên tập Ginny Phan Văn án Đời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mục nát”, Tống Ly chỉ cười tủm tỉm mà rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của ta. Ngờ đâu Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của thừa tướng đương triều. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết… Tóm tắt Một tên nịnh thần đúng tiêu chuẩn của xã hội bỗng nhặt được kỳ ngộ trùng sinh, trở thành một bé đáng yêu mỗi ngày bán manh để kiếm sống. Truyện chậm nhiệt dưỡng thành. Nội dung Cung đình hầu tước xuyên việt thời không, trùng sinh sảng văn. Nhân vật Cố Sâm, Diệp Trọng Cẩm Tống Ly và những người còn lại… Lôi đẹp, siêu đẹp Kiểu gì cũng bị reup, nên mình up dần lên wattpad để bạn nào hay dùng wattpad tiện đọc. Link WATTPAD Mục Lục 01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 Hoàn. PN1 PN2 — Bộ này cũng không phải kiểu mình thích tới nỗi không làm thì không được, chẳng là thấy mấy bé con cưng quá, nội dung cũng thoải mái nên mò mẫm cho vui, thời gian rảnh của mình không nhiều, up chương hơi tùy hứng, khi nào hoàn thì không dám nói trước, chỉ dám chắc là không bỏ nửa chừng. Nội dung truyện như một quyển nhật ký kể lại cuộc sống hằng ngày của tiểu thiếu gia phủ thừa tướng, bạn nào cần chiều sâu hay kịch tính có lẽ không đáp ứng được, phù hợp với những ai thích mấy bạn nhỏ manh manh moe moe, đọc để giải trí, xin đừng đặt nặng mọi thứ quá. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Biên tập Trọng Cẩm ngồi trên giường, điệu bộ cực kỳ đắc ý, còn gật gù liên tục, vừa phủ tay lên đầu tiểu bạch hổ vuốt ve lớp lông mềm mại của nó vừa cười nói “Đúng vậy, Mèo Lớn Ngu Ngốc.”Tiểu bạch hổ ngây thơ khờ dại nào biết cái tên hủy hoại danh dự mình vừa rơi xuống đầu, thấy chủ nhân cười nói xoa đầu mình, nó một lòng chỉ muốn làm chủ nhân vui, ra sức dụi đầu vào lòng bàn tay nhỏ bé kia, rồi như cảm thấy làm vậy vẫn chưa đủ, bèn giơ lên chi trước, đem phần đệm thịt hồng hồng của tay mình đặt vào tay Diệp Trọng Cẩm, miệng rên ư ử, đôi mắt vàng trà tràn đầy thỏa Trọng Cẩm cúi nhìn tiểu bạch hổ, vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, gọi “Mèo ngu”, tiểu bạch hổ càng dụi đầu tỏ vẻ vui mừng đáp lại, Diệp Trọng Cẩm nhếch môi nói “Được, từ nay về sau sẽ gọi mày bằng cái tên này, nhớ đấy.”Tiểu bạch hổ nghiêng đầu, cắn cắn góc áo của Diệp Trọng Cẩm, dường như muốn kéo tiểu chủ nhân ra ngoài chơi với tiết dạo này rất nóng, y chỉ mặc một lớp áo mỏng làm từ tơ tằm thượng hạng, bị tiểu bạch hổ day day gặm gặm, suýt chút bị nó gặm rách, An ma ma định chạy qua cản lại, Diệp Trọng Cẩm phất tay với bà ý bảo không mới từ phủ Việt Quốc Công về, người hơi thấm mệt, không có hứng chơi với tiểu bạch hổ, nhưng lại không nỡ xa con hổ ngốc này, thế là nằm luôn trên lưng nó, nói “Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt.”Lời vừa dứt, tiểu bạch hổ cõng y nhảy phốc xuống giường, nhóc con này đứng thẳng lên cao hơn Diệp Trọng Cẩm cả khúc, tứ chi to khỏe, cổ họng gầm gừ vài tiếng, rất ra dáng của chúa sơn thể huấn luyện loài vật cao ngạo này trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, thậm chí còn chịu thân cận với người như vậy, Cố Sâm chắc hẳn đã tiêu tốn không ít công đến đó, sắc mặt Diệp Trọng Cẩm bỗng chốc ôn nhu hơn trước mấy phần, cánh tay trắng nõn ôm cổ tiểu bạch hổ, cọ cọ lên cổ nó, miệng lầm bầm “Ta thế mà lại nổi tính trẻ con, còn cho rằng mình thật sự là một đứa trẻ bảy tuổi tùy hứng không hiểu chuyện.”Tiểu bạch hổ đương nhiên không hiểu chủ nhân mình nói gì, hí hửng cõng y dạo quanh viện tử, chốc chốc lao qua cắn phá vài bụi hoa quý, một hồi lại chạy tới hù đám cá chép đỏ tung tăng bơi lượn dưới ao… một người một thú chơi tới tanh bành viện lại thành quả của chủ thú làm ra, Diệp Trọng Cẩm thấy đau đầu thay nhóm người làm vườn trong phủ, y cuối cùng cũng còn chút lương tri, trèo khỏi lưng tiểu bạch hổ chấm dứt cuộc tàn sát kinh hoàng ấy, quay đầu gọi người, An ma ma xách theo hai chiếc dép gỗ chạy tới, ngồi xuống mang vào chân Trọng Cẩm ngáp một cái, nói “Ma ma, A Cẩm mệt quá, muốn ngủ một lát, ma ma nhớ cho Đại Miêu ăn. Nó còn nhỏ, phải ăn nhiều thịt mới mau lớn, lớn rồi càng uy vũ.”An ma ma vội vàng đáp ứng, lòng cứ buồn cười không thôi, còn nói là không thèm quan tâm, rõ là một người mạnh mồm nhẹ Diệp Trọng Cẩm đạp dép gỗ vào phòng nghỉ ngơi, An ma ma dẫn tiểu bạch hổ đi “dùng bữa”.Tuy tiểu bạch hổ đã được huấn luyện không đả thương người, nhưng tính tình con thú này tự cao từ xương tủy, trừ tiểu chủ nhân của mình ra, đố ai có thể khiến nó để mắt tới, ngày thường An ma ma hay cho nó ăn nên nó thân cận với bà hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà ma ma ném cho tiểu bạch hổ một con gà to béo đã được xử lý sạch sẽ, tiểu bạch hổ “Auuuu” một tiếng, vọt qua cắn xé thức ăn của mình, nó suy cho cùng vẫn là mãnh thú, rất thích đồ tươi sống, nhìn dáng vẻ lúc cắn xé con mồi của nó thật chẳng thể nhận ra đây chính là con thú ngoan ngoãn mới rồi còn ngáo ngơ chơi đùa cùng một đứa nó ăn uống đến mỹ mãn, An ma ma bật cười, rồi bỗng thở dài cảm thán “Tốt xấu gì cũng là một lão hổ, còn là hổ do đích thân thái tử điện hạ nuôi dưỡng, sao có thể lấy tên của một con mèo đặt cho nó như vậy, người ngoài nghe được không biết sẽ nghĩ sao.”Hạ Hà đi ngang qua đúng lúc nghe được câu ấy, chen miệng nói “Ma ma lo lắng quá rồi, chỉ là một cái tên thôi mà, gọi cho thuận miệng chứ có sao đâu.”An ma ma cười mắng “Vậy hôm nào đặt cho nha đầu nhà ngươi một tục danh, gọi ngươi là “Lắm mồm lắm miệng” chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”Hạ Hà cười khúc khích, chạy tới bóp vai cho đến, trời đột nhiên trút xuống một trận mưa lớn.“Nhất trường thu vũ nhất trường hàn”, cơn mưa báo hiệu ngày đầu nhập ban ngày còn mong ngóng một trận mưa rào, đêm xuống đã đổ một cơn mưa lớn, nóng bức sót lại của ngày hè được nước mưa gột đi sạch sẽ, tí tách rơi xuống hiên nay do nha hoàn nhị đẳng Thu Tử trực, nghe tiếng mưa rơi, Thu Tử vội châm đèn soi đường vào nội thất, cẩn thận khép lại cánh cửa sổ lê hoa rộng mở suốt cả mùa hè, rồi lại nhẹ chân bước tới cạnh giường trông chừng giấc ngủ của tiểu chủ tử mình, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt đen láy đang phản chiếu lại hai đốm sáng màu vàng nhạt dưới ánh đèn, ngỡ như những mảnh vụn của vì Tử giật mình, nến trong tay suýt chút rơi xuống đất, nàng nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi “Tiểu chủ tử… người… sao người còn chưa an giấc? Phải chăng nô tỳ đánh thức giấc ngủ của người?”Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, y trùng sinh sống ở Diệp gia hơn bảy năm, giấc ngủ hằng đêm vẫn rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng giật mình thanh tỉnh, sau đó lẳng lặng nín thở, chờ đợi kẻ địch từ bốn phương tám hướng hiện rất nhiều khi y nghĩ, đời này phải chăng chỉ là một hồi hoang tưởng, đợi khi mộng tỉnh, trước mắt vẫn là gương mặt không tỳ vết của người nọ, bên tai vẫn là thanh âm khàn khàn quen thuộc của người nọ, trầm thấp gọi khẽ tên y, hỏi y sao mãi không chịu tỉnh, có phải mơ thấy chuyện gì, trong giấc mơ của y có bóng hình người nọ hay chăng?Người nọ ấy à, là một quân vương độc tài ngang ngược, đến cả mộng của y cũng đòi độc chiếm riêng Trọng Cẩm hốt hoảng xua đi suy nghĩ rối ren trong đầu, nhẹ giọng hỏi “Đã là giờ gì rồi?”Thu Tử đáp “Hồi tiểu chủ tử, đã quá canh ba, bên ngoài đổ mưa rất lớn, nô tỳ trộm ước chừng nhiệt khí có lẽ đã tản hết rồi nên vào đây khép cửa sổ lại, sợ tiếng mưa làm ồn giấc ngủ của tiểu chủ tử.”“Vẫn còn sớm, ngươi về ngủ đi, ta cũng muốn ngủ thêm một lát.”Thu Tử gật đầu vâng lệnh, chân định lui, trong đầu chẳng hiểu sao cứ hiện ra đôi mắt đen láy đờ đẫn nhìn vào màn đêm thăm thẳm ấy, nàng nhận ra trong đôi mắt đó hàm chứa vô hạn trống trải và tịch liêu, rồi bỗng nghĩ lại, tiểu chủ tử mới có mấy tuổi, làm sao hiểu được thế nào là tịch liêu cơ Tử suy tư chốc lát, cuối cùng quyết định lắm mồm một phen, ngập ngừng hỏi “Tiểu chủ tử có muốn dùng một chén trà nóng không, nô tỳ nghe nói trà nóng bỏ thêm chút sữa bò có thể trợ giúp giấc ngủ.”Diệp Trọng Cẩm nhìn nàng, mỉm cười nói “Không cần đâu, A Cẩm không chịu được mùi tanh của sữa bò.” Dù không uống, nhưng phần thiện ý ấy của nàng y vẫn Tử bị nụ cười của y làm cho hoa mắt, mơ mơ hồ hồ cầm đèn trở về ngủ một Tử đi rồi, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ngoài trướng, Diệp Trọng Cẩm xốc chăn, nương theo ánh sáng lờ mờ tìm đến tấm da lông mềm mại của tiểu bạch hổ đang ngáy ngủ dưới chân bước chân trần đến gần tiểu bạch hổ, khẽ khàng gọi “Đại Miêu, Đại Miêu…”Tiểu bạch hổ ngủ đến hăng say, trời sập cũng chẳng biết, đối với cái tên hời hợt kia cũng chưa quen thuộc mấy, nó phe phẩy đuôi mấy cái, lại tiếp tục ngáy ngủ một cách ngon Trọng Cẩm bước tới cạnh nó, cầm lên cái đuôi ngứa mắt kia chọc chọc vào tai nó, trêu chọc một lúc, cuối cùng tiểu bạch hổ cũng bị quấy cho tỉnh giấc, híp mắt nhìn tiểu chủ nhân của mình đánh giá một chốc, sau đó hai mí lại sụp Trọng Cẩm quyết không bỏ qua, ôm hai chi sau của tiểu bạch hổ nhấc lên giường, con hổ ngốc này vậy mà cũng có chút thông minh, nhận ra ý đồ của tiểu chủ nhân, hai chi trước đạp mạnh một cái, thân hổ tức khắc nằm gọn trên giường, chiếm luôn một góc chăn của Diệp Trọng Cẩm, lúc này Diệp Trọng Cẩm mới hài lòng, nằm xuống cạnh nó, ôm “tấm chăn lông mềm mại” ấy chìm dần vào giấc hôm sau, sắc trời trong vắt, vòm trời thỉnh thoảng trôi nổi vài khóm mây lam sắc nhạt màu, trận mưa đêm qua đã dội sạch bụi bặm những ngày hè nắng nóng, ngay cả khóm đào trước cửa sổ cũng lộ ra sắc xanh biêng biếc, trông như được khoác lên một lớp màu mới, tỏa ra khí tức tươi mát sạch Trọng Cẩm ngồi trên giường, mái tóc đen dài xỏa tung trên vai, vài sợi rơi xuống thân tiểu bạch hổ đang ngủ say bên Ý vừa vào cửa nhìn thấy cảnh ấy thì kinh ngạc thốt lên “Tiểu chủ tử cuối cùng cũng cho Đại Miêu lên giường rồi.”Tuy hôm trước Diệp Trọng Cẩm đặt cho tiểu bạch hổ cái tên “Mèo Lớn Ngu Ngốc” nhưng chính y cũng không gọi, người ngoài đương nhiên càng không dám gọi bậy, chỉ dám gọi nó là “Đại Miêu”, tốt xấu gì cũng xem như là một cái tên bình Hà cười nói “Ôi chao, tiểu chủ tử chỉ thích Đại Miêu, căn bản không hề để mắt đến Tiểu Cát Lợi bé nhỏ của chúng ta tẹo nào.” Vừa nói vừa chọc chọc lồng chim, “Nô tỳ tốn mấy ngày dạy Tiểu Cát Lợi nói vài câu hay ho, bây giờ xem ra Tiểu Cát Lợi có nói được cũng chưa chắc làm vui lòng tiểu chủ tử.”Hai mắt Tiểu Cát Lợi chỉ lớn chừng hạt đậu, mổ mổ cái mỏ vàng nhạt xuống khay đựng thức ăn của mình rồi vỗ cánh kêu quang quác “Chủ tử cát tường, chủ tử cát tường.”Nha hoàn trong phòng nghe tiếng kêu của nó đều kinh ngạc, vẹt có thể nói thì ai cũng biết rồi, nhưng con vẹt của tiểu chủ tử nhà các nàng nuôi thì khác, các nàng không ai đủ kiên nhẫn dạy nó nói, bây giờ nghe nó thốt được một câu lấy lòng mát tai như vậy, ai cũng vui mừng vây quanh lồng Tiểu Cát Trọng Cẩm bình thường chỉ thích ngồi trên giường, hôm nay nghe Tiểu Cát Lợi đã học thành tài, y cũng xuống giường chạy lại nhìn Tiểu Cát Lợi. Con vẹt này thật sự rất đẹp, lông vũ toàn thân màu xanh nhạt, ở cổ nổi bật một vòng lông xanh biếc, móng vuốt đỏ như cánh mẫu đơn, vật nhỏ xinh đẹp như vậy dù không nói được thì nuôi để ngắm cũng không mà hôm nay nó biết nói rồi cơ Hà chọc chọc đầu nó, nói “Tiểu Cát Lợi, đổi câu khác xem nào.”Vẹt nhỏ ngoẹo đầu một chặp, quác mỏ kêu “Như ý lang quân.”Nó vừa kêu xong, mặt Hạ Hà tái mét. Đám nha hoàn bên cạnh che miệng cười trộm, trêu nàng “Hạ Hà tỷ tỷ phải chăng đã muốn thành gia, còn dạy cho Tiểu Cát Lợi nói thay nỗi lòng nữa này.”Hạ Hà rất oan, nàng dạy con chim ngu này rất nhiều câu hay, ai mà ngờ nó lại nhớ mấy câu vô dụng như Trọng Cẩm không để ý mấy chuyện vặt vãnh ấy, vốc thêm thức ăn bỏ vào máng ăn của Tiểu Cát Lợi, gõ nhẹ lên đầu nó một cái, vẹt nhỏ cúi đầu gắp một miếng lên nhai, nhai xong, cái mỏ vàng duyên dáng chậm chạp há ra “Vạn sự như ý!”Nhìn Tiểu Cát Lợi ngoan ngoãn như vậy, không ai cười nó nói lung tung nữa, còn nhốn nháo đòi dạy nó nói, quyết không để Hạ Hà biến Tiểu Cát Lợi từ vẹt ngoan thành vẹt nàng ồn ào đùa giỡn, Diệp Trọng Cẩm nhìn quanh phòng rồi chợt hỏi “Sao không thấy ma ma?”Một tỳ nữ cúi người đáp “Sáng nay ma ma nói muốn qua tiền viện có việc gì đó, lão gia đêm qua về muộn, nghe nói hôm qua phủ Quốc Công xảy ra chuyện lớn, An đại công tử này cũng thật xúi quẩy quá chừng, chết trẻ thì cũng thôi đi, đến cả đưa tang cũng bị trì hoãn.”Diệp Trọng Cẩm theo bản năng vuột miệng hỏi “Có liên quan đến hoàng thất không?” Y nhớ thương thế của người nọ vẫn chưa lành, vậy mà cứ không biết xem trọng thân thể mình, tùy ý làm xằng làm bậy, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao Hà dè dặt một cách khác thường, hạ thấp giọng nói “Nô tỳ cũng chỉ nghe nói, sự tình không liên quan gì đến hoàng thất, là chuyện riêng của phủ Quốc Công thôi, nghe nói… Quốc Công phu nhân hình như điên rồi… làm loạn ngay trong tang lễ.”===========Hết chương 54. Đam MỹCổ Đại Nguồn 6,850 Hoàn Thành 081509 20/09/2021 Đánh giá 10/10 từ 6 lượt Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại của tác giả Tịch Tịch Lý. Đời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa mục nát”, Tống Ly chỉ cười tủm tỉm đáp rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của ngờ Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của đương triều thừa tướng. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết…Nếu yêu thích Tịch Tịch Lý, bạn có thể đọc thêm Làm Giai Cong Trong Truyện Bg hoặc Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn! 《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 4 Ta Xoa Cho Ngươi. Biên tập Ginny. Tướng phủ không ai có sở thích đặc biệt với cây cỏ, chỉ có lão thái gia yêu thích hương sen thanh khiết nên cho người trồng ít loại sen súng trong hồ, vào những đêm hè oi bức, cơn gió đêm phất qua mang theo hương sen nhàn nhạt thấm vào khắp ngõ ngách trong tướng phủ. An Thị ôm con trai ngồi trên ghế đá trong lương đình giữa hồ, ủ mình giữa hương sen, ngâm nga vài câu dân ca nào đó. Diệp Trọng Cẩm được mẫu thân dỗ đã thiu thiu ngủ, khóe môi nhếch lên, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Diệp Nham Bách giám sát việc học của Diệp Trọng Huy chốc lát cho có lệ rồi tìm cớ bỏ con trai lớn ở lại thư phòng, còn mình thì chạy đi tìm con trai nhỏ, tới nơi đã thấy cục cưng ngoan ngoãn đi gặp Chu Công rồi, ông muốn ôm con nhưng sợ đánh thức nó, đành nương theo ánh trăng nhìn ngắm gương mặt đang say giấc của con cho đỡ ngứa ngáy trong lòng. An Thị nhìn thấy trượng phu mình ngây người, cười trêu “May mà A Cẩm ngủ rồi, bằng không sẽ bị lão gia dọa khóc mất.” Diệp Nham Bách xoa xoa lòng bàn tay non mềm của con trai, nói “A Cẩm nhà chúng ta lớn gan, nếu không kể lúc vừa sinh ra, hình như chưa từng thấy nó khóc bao giờ.” An Thị suy tư chốc lát, như nhận ra điều gì, nói “Ngẫm lại, Huy nhi khi còn bé cũng không hay khóc, cho dù có khóc thì cũng trốn vào một góc không để cho người ngoài nhìn thấy, tính tình hai huynh đệ chúng nó cứng cỏi như vậy hẳn là thừa hưởng từ lão gia mà ra.” “…” Thừa tướng đại nhân chợt nhớ hồi mình lên sáu từng bị một con chó nhỏ dọa cho khóc rống, đến nay vẫn còn bị vài vị đường huynh đem ra giễu cợt, bèn thức thời ngậm miệng. An Thị vuốt ve mấy sợi tóc con trên đầu Diệp Trọng Cẩm, cười nói “Tuy tính tình giống lão gia nhiều, nhưng vẻ ngoài thì giống thiếp, nhìn xem tóc của A Cẩm này, hệt như thiếp khi còn bé, vuốt thế nào cũng không thẳng được, nào ngờ lớn lên thì tự động thẳng ra.” Diệp Nham Bách kinh ngạc “Còn có chuyện như vậy sao?” An Thị đáp “Không nhờ lần trước về thăm nhà nghe mẫu thân nhắc lại thì thiếp cũng đã quên, khi còn bé tóc mình cũng quăn như thế này, trước đó còn thấy lạ, nhà chúng ta ai cũng tóc thẳng, sao lại sinh ra tiểu phản đồ A Cẩm tóc quăn này nhỉ?” Diệp Nham Bách sửng sốt “Nàng không nói ta cũng quên mất, mấy hôm trước nhạc mẫu phái người gọi phu nhân về, phải chăng có chuyện quan trọng?” An Thị do dự một lúc rồi chậm chạp nói “Mẫu thân ngỏ ý… Trung Thu cũng gần đến rồi, chi bằng hai nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên…” Thấy sắc mặt Diệp Nham Bách thoáng qua khó xử, nàng vội nói “Nếu không tiện thì không cần cưỡng cầu. Thiếp có thể bước vào cửa Diệp gia là đã mãn nguyện rồi, không dám hy vọng xa vời.” Diệp Nham Bách cầm tay phu nhân mình, áy náy nói “Phu nhân, mấy năm nay nàng vất vả rồi, thật ra phụ thân rất hài lòng về nàng, chẳng qua lòng còn canh cánh chuyện xưa, nhất thời chưa buông được, chỉ cần cho người chút thời gian, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.” An Thị dịu dàng mỉm cười, gật đầu đáp “Thiếp hiểu.” Nhà họ Diệp là đại nho tộc đương thời, danh vọng rất cao, môn hạ đệ tử trải khắp thiên hạ. Sau khi tiên đế tại vị đã từng không tiếc mọi thứ muốn mượn sức Diệp gia, đáng tiếc người trong Diệp tộc ai cũng tâm cao khí ngạo, không muốn làm quan. Diệp lão thái gia chỉ bởi năm xưa từng nợ ân tình của tiên đế, bất đắc dĩ mới dấn thân vào quan trường, ấy vậy mà trong vài năm ngắn ngủi đã làm tới thừa tướng, đủ thấy hoàng ân cuồn cuộn nhường nào. Về phần ân tình ngày trước, có liên quan đến nhà An Thị. Tộc của An Thị cũng là danh môn, tuy thanh danh không thể bì với Diệp gia, nhưng An thái sư là thần tử tiền triều. Gặp lúc triều đình đang rối ren, chủ động quy hàng thiên tử, một mặt xem như rạng danh gia tộc, người trong tộc càng không chịu thua kém, sau khi tân hoàng đăng cơ, không chỉ không kiềm chế tác phong hành xử, một hôm còn đánh chết một tú tài ngay giữa tửu lâu. Nếu tú tài kia là thường dân bách tính thì với thế lực của An gia khi đó không phải là chuyện gì lớn, ngặt nỗi tú tài không phải người ngoài, người ta là môn sinh đắc ý nhất của người được thế nhân gọi một tiếng Hoằng Văn tiên sinh, cũng chính là Diệp lão thái gia. Ái đồ vô duyên vô cớ chết oan, Diệp lão thái gia há có thể ngồi yên nuốt hận, mang theo một bức trần tình thư, từ Tân Châu ngàn dặm xa xôi tiến kinh cáo trạng, bị nanh vuốt của An thái sư tìm mọi cách cản trở, suýt chút bỏ mạng giữa đường, may được người của tiên đế cứu. Tiên đế sau khi nắm rõ ngọn nguồn lập tức thẳng tay nghiêm trị bè đảng của An thái sư. Vì đáp tạ đại ân, Diệp lão thái gia đồng ý trở thành thái phó của thái tử vài năm, khi ấy thái tử cũng đã ngoài ba mươi, nào còn cần tiên sinh dạy học, nói nào ngay cũng chỉ là cái danh treo trên đầu mà thôi. Sau khi thái tử đăng cơ, cũng chính là Khánh Tông đế hiện tại, Khánh Tông đế thường nói mình là đệ tử thân truyền của Hoằng Văn tiên sinh, văn nhân trong thiên hạ cũng vì vậy càng kính nể triều đình. Còn An gia sau khi bị tước quyền, cả tộc hơn mười năm không ngóc đầu lên được, cao lắm cũng chỉ tới chức quan tam phẩm bình thường, An Thị là cháu gái của An thái sư, tuy An thái sư qua đời đã lâu, nhưng oán hận của Diệp lão thái gia với An gia vẫn còn chưa dứt, cho nên với người con dâu này đương nhiên không có sắc mặt gì tốt. Nhớ lại ân oán đời trước, An Thị chỉ có thể than thở thiên ý trêu người, năm ấy giữa thịnh yến đan thanh, nàng và Diệp Nham Bách ấy vậy mà cùng đoán được chữ đố trên hoa đăng, hai người bốn mắt nhìn nhau, An Thị đội mạn sa che mặt chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng chàng thanh niên kia lại như rơi mất linh hồn, ngây ngốc nhìn nàng, thậm chí còn lẽo đẽo theo sau nàng một đoạn. Mới đó mà từ một khuê nữ không hiểu sự đời đã thành mẹ của hai đứa con, còn người nam nhân này lại chẳng hề thay đổi, vẫn tuấn dật như dĩ vãng. Nàng cong khóe môi, dịu dàng nói “Lão gia, mau nghỉ ngơi thôi, đừng quên ngày mai là mồng một.” Nghe đến hai chữ “mồng một”, Diệp Nham Bách thở dài, mồng một mỗi tháng ông phải đến thượng thư phòng giảng bài cho mấy vị hoàng tử. “Sao lại than thở nữa rồi, lão gia khi trước không phải từng nói, thái tử nhạy bén hơn người, có thể làm nên đại sự ư?” “Thái tử quả thật nhạy bén hơn người, ngày sau tất thành đại khí, chỉ là… Haiz, không nói nữa.” Ông đứng lên, ôm Diệp Trọng Cẩm vào lòng, “Ta đưa A Cẩm về phòng, Phỉ Thúy, mau đưa phu nhân về nghỉ ngơi, đêm tối khó nhìn đường, nhớ phải cẩn thận.” Phúc Ninh Viện đèn đuốc sáng trưng, An ma ma đã đứng chờ trước cửa, ngày hè muỗi nhiều, bà vừa giậm chân vừa phe phẩy cây quạt trong tay, vừa thấy chủ tử trở về lập tức quẳng luôn cây quạt, lật đật chạy ra đón người. Diệp Nham Bách khẽ khàng lắc đầu với bà, tự mình ôm con trai về giường, nhìn gương mặt say ngủ của Diệp Trọng Cẩm một lúc lâu mới lưu luyến trở về. Khi mọi người đều đi cả rồi, Diệp Trọng Cẩm vốn đang ngủ say từ từ mở to hai mắt, y nhìn bóng đêm nặng nề, trong mắt đong đầy xúc cảm hỗn độn. Hiện tại là năm Khánh Tông thứ sáu, người nọ đã là thái tử, nhưng y đã không còn là Tống Ly của trước kia. Thời thơ ấu Tống Ly trải qua rất gian khổ, trong nhà không có một hạt gạo, gặp lúc trong cung thiếu người, y xem như góp cho đủ số đưa vào cấm cung. Tống Ly đã từng trải qua gian khổ nên rất quý trọng ngày lành. Thời điểm y gặp Cố Sâm, người nọ hình như chỉ mới bảy tám tuổi, cách thời gian y tiến cung không đến một năm. Các lão nhân dạy, trong cung thấy ai cũng phải cúi đầu, tuyệt đối không được ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt chủ tử, như thế là đại bất kính, rơi đầu như chơi. Y không biết cái gì là đại bất kính, cũng không biết vì sao đám quý nhân ấy không cho phép người ta nhìn mình, nhưng y biết rơi đầu sẽ chết, y không muốn chết, vậy nên ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng bọn họ không nói cho y biết cúi đầu đi đường còn dễ gặp rắc rối hơn, nhất thời không cẩn thận đụng trúng một quý nhân, đáng sợ hơn, y còn không biết người mình vừa đụng phải là quý nhân. Bé trai độ chừng sáu bảy tuổi đau đến nhíu mày, trong mắt là quý khí chỉ có ở hoàng tộc, nhe răng trợn mắt quát “Lá gan ngươi thật lớn!” Tống Ly trộm liếc xiêm y đơn giản của đối phương đánh giá một chặp, đoạn, ngồi xổm trước mặt người ta, vừa cười vừa nói “Ngã có đau không, để ca ca xoa cho nào.” Mặt bé trai đỏ lên, cắn răng quát “Một thái giám nho nhỏ như ngươi, dám đòi làm ca ca của ta? Ngươi có biết…” Tống Ly đang vội về bẩm lại công việc, không muốn tiếp tục dây dưa với nhóc nữa, không đợi nghe hết câu đã kéo nó lên, còn vỗ vỗ vào mông nó hai ba cái, qua loa cho xong chuyện “Được rồi, ta xoa cho ngươi rồi, không nợ nần gì ngươi nữa nhé.” Nói rồi phủi tay muốn đi, ai ngờ thằng nhóc kia không buông tha như dự tính, giữ chặt vạt áo sau của y, Tống Ly giãy ra, đối phương càng giữ chặt, nhưng sức lực nào so được với y, “bịch” một cái, mông nó lần nữa chạm đất, Tống Ly cảm thấy nhóc này ngu thật, bèn ngồi xổm bên cạnh cười nó. “Ngươi là người của cung nào? Sao lại vô dụng như thế, nếu là người dưới tay mấy sư phụ của ta, buổi tối sẽ không có gì để ăn đâu.” Mấy thị vệ tuần tra đi ngang qua nhìn thấy tình cảnh bên này bị dọa cho mất mật, đồng loạt quỳ rạp xuống, miệng hô “Thái tử điện hạ thiên tuế!” Lúc này Tống Ly mới nhận ra thằng oắt này là con trai của hoàng đế, tương lai chính là hoàng đế của Đại Khâu, một câu nói có thể đem đầu mình chuyển chỗ. Y lo sợ bất an quỳ xuống, sau đó bị xách về Đông cung. Đông cung là nơi ở của thái tử các triều đại, xa hoa đẹp đẽ cỡ nào Tống Ly bình thường chẳng tài nào tưởng tượng ra nổi, mọi vật dụng chỉ hận không thể làm hết bằng vàng, cả vách tường cũng có thể nhìn thấy ánh sáng của châu ngọc, đến y phục của cung nữ cũng khác xa so với trong cung, váy màu phấn hồng, giày thêu điểm xuyến trân châu, cử chỉ thướt tha, nói không hết có bao nhiêu xinh đẹp xuất trần, cho dù là các cô nương ở y phòng cũng khó mà so được. Tống Ly như lạc vào thiên cung, y tiến cung gần một năm, nhưng chỉ là một nội thị nho nhỏ, ngay cả quý nhân cũng chưa được gặp, nếu nói có thì cùng lắm cũng chỉ gặp vị tài nhân không được sủng ái sống trong viện tử hiu quạnh nọ, có chết chắc cũng chẳng ai hay. Y thầm nghĩ, sư phụ quả nhiên không lừa y, hoàng cung rộng lớn như thế này những kẻ nhà quê như y cả đời không có duyên được nhìn thấy, nhưng không thấy được cũng có cái tốt của nó, an an phận phận trải qua một đời càng tốt hơn nhiều. Tống Ly rất ý thức được mạng nhỏ của mình sắp sửa đi đời trong thiên cung xinh đẹp này rồi. Tiểu thái tử đã thay một bộ y phục sang quý, khoác lên người áo choàng hồ cừu tuyết trắng, xụ mặt ngoắt tay với y, Tống Ly chậm chạp bước từng bước nhỏ lên trước, lòng vẫn nhớ quy củ cúi đầu. Thái tử đến trước mặt y, quan sát Tống Ly một chặp, tiểu thái giám này luôn cúi đầu nên nhìn không rõ, bèn duỗi tay nhéo nhéo hai má Tống Ly, dáng vẻ nom khá hả dạ. Tống Ly hoảng hồn, bé trai trực tiếp ném y lên giường, gầm lên “Cô há có thể bị một kẻ như ngươi đánh, ngươi đánh ở chỗ nào cô nhớ rất rõ, trả lại ngươi gấp mười!” Tống Ly không dám phản kháng, bị tiểu thái tử ném lên giường vỗ mông bôm bốp, y không đau đớn tẹo nào, ngược lại còn thấy hơi đã ngứa… … Diệp Trọng Cẩm trở mình, ngước đôi mắt trong veo nhìn ra song cửa. Người nọ từ nhỏ đã thù dai, thoạt nhìn trông như con chó nhỏ được nuông chiều, chỉ sủa chứ không cắn, là một thằng nhóc mạnh miệng, sau khi lớn lên thì lộ nguyên hình là một con sói, không còn thích sủa nữa, vồ được người là cắn. =========== Hết chương 4. Văn ánĐời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa mục nát”, Tống Ly chỉ cười tủm tỉm đáp rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của ngờ Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của đương triều thừa tướng. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết…Tóm tắt Một tên nịnh thần đúng tiêu chuẩn của xã hội bỗng nhặt được kỳ ngộ trùng sinh, trở thành một bé đáng yêu mỗi ngày bán manh để kiếm sống....

kim ngọc kỳ ngoại