Người đăng: Chương 235 : Oan gia. Như đã hứa - tung bom đợt 1 20 chương. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ thời gian qua Đại sự không tốt, sứ thần Minh quốc nôn mửa công kích! May là Y Hạ Quỷ Khanh thân thủ bén nhạy, cũng dính không ít bãi nôn, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn còn Tiểu Oan Gia; Giới Thiệu. Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. Chương 166: Giết người phóng hỏa. Trước Tiếp. Trên La Phù đảo, đám người Vạn Pháp yêu vương lắc đầu thở dài: "Hơn một trăm người đã chết, vị Diệp đà chủ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng quả thật đủ độc…". Sắc mặt Thiên Âm tông chủ cũng có chút không vui Vui mừng tiểu oan gia: Vương gia ngươi không được . visibility 9857 star 52 1. Hán Việt: Hoan hỉ tiếu oan gia: Vương gia nhĩ bất hành. Tác giả: Ngã Tâm Phỉ Tường. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Chương 940 hạnh phúc đại đoàn viên ( toàn văn xong ) Thời gian đổi mới: 29-04-2020 Chương 7. Anh yêu em. Tựa như Si Lạp A Mộng yêu hoàng kim bính (*) Là một loại bánh nướng da mặt, bên trong có nhân đậu đỏ món điểm tâm ngọt, cũng là điểm tâm truyền thống Nhật Bản. Nhật Bản phim hoạt hoạ nhân vật Si Lạp A Mộng cùng Sỉ Lạp Thất tiểu tử thích nhất Hãy gọi tôi là sếp được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên thuộc thể loại hài lãng mạn, kể về mối tình "oan gia ngõ hẹp" nhưng không kém phần ngọt ngào giữa nàng thư ký cá tính Ninh Mông (Đàm Tùng Vận thủ vai) và chàng tổng tài khó tính Lục Ký Minh (Lâm Canh Tân Bạn đang cần hỗ trợ giải đáp tư vấn và tìm kiếm về Truyện Oan Gia Tương Phùng để tôi giúp bạn đưa ra lời khuyên và hướng trả lời từ các chuyên gia giàu kinh nhiệm cũng là vấn đề nhiều đọc giả quan tâm Oan Gia Tương Phùng để tôi giúp bạn đưa ra lời khuyên và nghe hạng cẩm bình nhắc tới tên bắc khuyết thần ma, nghĩ đến phụ thân hàn khuất thân bị lão và ả ngọc diện ma cơ điêu nguyệt hồ đầu độc tàn phế cả hai chân vừa chết thảm trong tuyệt động, và người nghĩa phụ thiên tàn quái tẩu năm xưa cũng bị cặp nam nữ đại ác ma đó đầu độc rồi chặt cụt đôi chân vứt vào cánh rừng già, cách đây mấy tháng ả điêu … Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Tống Trạch giận run người cắn chặt răng, con ngươi đen to tròn chuyển một vòng, cất cao giọng nói“Các cậu ai muốn nghe chuyện xưa?”Bọn nhỏ đang chơi túi cát lập tức chạy đến vây quanh, tất cả đều biết Tống Trạch là con nhà văn, một bụng đầy ắp chuyện xưa, Tam Quốc này, Thủy Hử này, Tây Du này, Hồng Lâu này… Ách, có ai mà không thích nghe chứ, nói còn hay hơn trong radio hay phát lúc mười hai giờ trưa Trạch thanh thanh giọng, liếc mắt nhìn Lâm Kính Tổ đang đứng bên ngoài một cái, không nhanh không chậm mở miệng, kể về chuyện Chư Cát Lượng thảo thuyền tá tiễn. Tống Trạch kể chuyện sinh động như thật, Lâm Kính Tổ đứng bên ngoài giả vờ như không thèm, nhưng lỗ tai hắn đã hận không thể dựng thẳng Trạch kể đến khúc Chư Cát Lượng dùng cỏ để che phủ, rồi sau đó chờ. Ngày đầu tiên, không có gió. Ngày thứ hai, vẫn không có gió. Ngày thứ ba –“Thế nào?”Mấy đứa nhỏ đều rướn cao cổ mà chờ. Tống Trạch ngẩng đầu nhìn lên trời.“Trưa rồi, tớ phải đưa cơm cho ba.”Hôm nay là cuối tuần, giáo sư Tống còn đang ngâm mình trong phòng nghiên cứu tư liệu đó. Tống Trạch thanh thanh thản thản cất bước bỏ đi, không thèm nhìn Lâm Kính Tổ đến một vạng, Lâm Kính Tổ đứng dưới lầu nhà Tống Trạch, đỏ mặt tía tai nói“Cuối cùng thế nào?”Tống Trạch ra vẻ không hiểu“Thế nào là thế nào?”“Chính là, cái kia – ngày thứ ba…”“Tớ không thèm nói cho cậu.” Tống Trạch cười nâng tay chỉnh lại áo mình.“Biết Chu Du chết thế nào không?”Lâm Kính Tổ trừng mắt lắc đầu.“Là tức chết đó.”Lâm Kính Tổ rất không có chí khí chạy tới thư viện, bộ dáng lén lút xem khiến cho quản lý nghĩ cậu nhóc này đang xem .Còn Tống Trạch thì đợi đến trời tối lại lén lút chạy ra sau nhà tập đánh bao cát, khiến hàng xóm mỗi lần đào được cái bao cát dưới đất thì cứ tưởng mình nhặt được bảo mắt lại qua thêm hai mùa hè nữa, trường vì chào đón ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải có một tiết mục. Lớp Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch đăng kí vở kịch . Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng không hề do dự bị đề cử làm con sói lông xù. Lời kịch của hắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu trả lời kia. Nhưng khi chọn người làm cô bé quàng khăn đỏ thì gặp khó khăn, những cô nhóc dễ thương thì trong lớp cũng có, nhưng lời kịch rất nhiều, gần như không ai có thể nhớ đúng, bọn nhóc này lớn bao nhiêu chứ?Mấy thầy cô bàn bạc đến bàn bạc đi, cuối cùng dừng mắt trên người Tống Trạch chỉ mới sáu tuổi mà có thể trả được . Đầu Tống Trạch nho nhỏ, da trắng nõn lông mi dài, vẫn còn là cậu nhóc chưa thay giọng, mặc trang phục vào còn ai mà không khen đây thật là một cô nhóc xinh đẹp dễ thương chứ?Lời nói của cô giáo là thánh chỉ, Tống Trạch chỉ có thể không tình không nguyện hóa trang thành cô bé quàng khăn đỏ. Lúc tập luyện miệng Lâm Kính Tổ hôi từ trái hôi sang phải, không cần hóa trang cũng biến thành sói rồi.“Bà ơi, sao tai bà dài thế?”“Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn.”“Bà ơi, sao mắt bà to thế?”“Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn.”“Bà ơi, sao tay bà to thế?”“Tay bà to để sờ ngực cháu được dễ dàng hơn. Ai da!”Đầu bị hung hăng đánh một cái, Lâm Kính Tổ không nhịn được ôm bụng cười lớn. Gương mặt đã được hóa trang của Tống Trạch nhìn không rõ màu sắc, nhưng chắc chắn đã thẹn quá thành giận, hung tợn nhào lên bóp cổ Lâm Kính Tổ.“Tớ cho cậu cười!”“A ha ha ha… Ai da… được lắm Tống Trạch, xem chiêu…”Lúc cô giáo đến thì hai người đã ôm nhau đánh thành một đoàn.“Mau ngừng tay! Tống Trạch, coi chừng váy, đánh nữa sẽ bị rách đó! Đây chính là công sức một đêm thức trắng để làm viền hoa của cô a!”Chủ nhiệm lớp bên cạnh biết hai người luôn đối đầu với nhau chỉ có thể lắc đầu thở dài.“Cái đôi tiểu oan gia này!” Thể loại hiện đại, H văn, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, HEBT MèoLọt lòng, hắn đã có kẻ địch trời sinh, chính là con trai ân nhân của cha mình, một kẻ từ nhỏ thành tích xuất sắc có một không hai, thi cử luôn đứng đầu. Khi học trung học, vì rắp tâm hãm hại kẻ kia mà quyết định mua “cấm thư” giáng họa y, ai ngờ còn khiến y giúp chính mình giải quyết “lần đầu tiên”.Sau khi lớn lên, bị lão cha buộc ra ngoài đi làm để tập mưu sinh, không ngờ chính tại công ty lại giáp mặt kẻ địch không đội trời chung, còn vì ham hố một tảng thịt bò mà thiếu chút nữa bị “ăn” sạch sành đến khi vô tình thấy tạp chí đăng tin y cùng thư kí bí mật kết hôn, hắn mới ý thức được tình cảm của mình và cũng quyết định chúc y hạnh phúc… Tháng ba như mọc cánh mà bay nhanh. Các thí sinh vào lúc mặt trời vừa mới mọc đã vùi đầu vào học, đợi đến khi ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn rồi. Một ngày cứ thế trôi năm này, Lâm Kính Tổ hạng nhất giải hoạt động thể thao, thành tích học tập vẫn như cũ hạng nhất từ dưới đếm lên. Tống Trạch là một trong ba học sinh giỏi nhất, nhưng môn thể dục vẫn như cũ đứng bét. Trước cái bảng đen phía trên viết “Cách ngày thi còn xx ngày nữa”, hai người vẫn như cũ đánh thành một mắt đã tới kỳ thi tốt nghiệp. Tống Trạch trong phòng thi viết như bay, Lâm Kính Tổ thì ngồi trước bàn vò đầu bứt tai. Sau đó học tốt tám, Lâm đại tẩu ngồi trên chiếc xe của mình cảm khái nói với cô Vương tiện đường cũng ngồi lại trò chuyện“Sau này Kính Tổ nhà em và Tống Trạch nhà chị đã không còn học chung trường nữa rồi.”Tống Trạch đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố đó, còn Lâm Kính Tổ thì lấy thành tích nguy nguy hiểm hiểm tiếp tục ở lại học tiếp trong trường trung học này, nhìn con người ta có tiền đồ như thế, lại nhìn đứa con tứ chi phát triển của nàng, ai!Cô Vương an ủi“Không sao đâu, sau này Kính Tổ không hiểu gì có thể đến hỏi Tống Trạch, vẫn giống như trước thôi mà. Không phải hai nhà gần nhau đó sao?”Đúng vậy, nhà của đại Lâm phải dọn đến khu trung tâm, chỉ cách nhà của giáo sư Tống mấy căn. Mà không chỉ nhà đại Lâm, nhà của mọi người ở khu Tây cũng phải dọn đi. Trường học muốn phá bỏ dãy nhà tầng trệt này, xây thành một dãy nhà mới nhiều trệt quả thực không tốt, mùa hè không gió mùa đông không ấm, nhóm giáo công bên khu Tây luôn hâm mộ nhóm giáo sư khu trung tâm. Nhưng ở đây đã nhiều năm, giờ phải dọn đi, thật sự có chút tiếc nuối, bác công nhân họ Lưu làm điện đã sáu mươi tuổi nói“Vẫn là nhà trệt tốt, dễ đi dễ đứng, nhìn đôi chân của lão già này, sau này già rồi sao có thể xuống lầu bằng cầu thang chứ.”Mặc kệ có muốn hay không, có bỏ được hay không, thì vẫn phải dọn đi. Mùa hè năm nay vẫn mang đến cái nóng làm người khác bực mình, Lâm Kính Tổ chạy chiếc xe của đại Lâm, tới lui giúp hàng xóm dọn nhà, tay trái xách đồ tay phải vác thùng gặp Tống Trạch vừa mới đi học lớp bồi dưỡng tiếng Anh về, Tống Trạch thoáng nhìn bộ ngực màu đồng cổ được phủ kín bởi một tầng mồ hôi sáng bóng, từ trong mũi hừ ra một tiếng“Lại không mặc áo, đồ dã man!”Lâm Kính Tổ đấu võ mồm không bằng người ta, toàn thân chỉ có hai chân là có thể hoạt động, tức giận đến tròng mắt cũng sắp rớt tiểu oan gia cứ thế đánh đánh chửi chửi vượt qua kỳ nghỉ hè nóng bức, hoàn toàn không ý thức đã sắp đến ngày ly đầu tiên bắt đầu cuộc sống cấp ba, Lâm Kính Tổ đạp xe chạy vội trên đường, phía sau thiếu đi một người, thật nhẹ, một đường đi học không ai nhéo lưng hắn, lúc tới trường cũng hòa đồng quen biết nhiều bạn học mới, không ai trừng to đôi mắt đen láy mà mắng hắn là “Đồ dã man”. Tống Trạch đến trường, buổi sáng thức dậy tập thể dục buổi sáng, mở cửa, không ai ngồi trên xe đạp chờ cậu, cười đến đáng đánh nói “Lão tử đến đón cháu mình tới trường.”Hai người đều cảm thấy không được tự nhiên. Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, Tống Trạch xách hành lý về khu trung tâm, cùng thiếu niên cao to đang đứng dưới gốc đại thụ nhìn nhau ba giây, bĩu môi khinh thường“Lâm Kính Tổ, cậu lớn như vậy rồi mà cũng không biết mặc áo sao? Thực đáng xấu hổ.”Thiếu niên mày rậm mắt to đứng dưới tán cây cười đến lười biếng, có chút không giống như trước“Tống Trạch, cậu ngoài sỉ nhục ra còn biết gì nữa không? Ông nội đây sao có thể nuôi ra một con sói đáng khinh thế này?”“Đồ dã man! Không biết xấu hổ! Dùng miệng chiếm tiện nghi người khác còn gì là anh hùng hảo hán nữa.”“Cậu không phải con gái, có gì để tớ chiếm tiện nghi chứ? Ai da!”Đầu bị cú một cái, Lâm Kính Tổ không chút khách khí đánh trả, hai người dưới tán đại thụ đánh thành một đoàn, cả mũi cùng trên đầu đều toàn là hoa trắng. Hai người đánh tới cánh tay và đùi bị bầm tím mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay, tựa như cuộc sống đã trở lại. Tiểu thuyết Nguồn Dịch Tiểu Hân 16,396 Hoàn Thành 092908 13/03/2017 Truyện Tiểu Oan Gia của tác giả Thu Trì Vũ là một truyện đam mỹ thanh mai trúc mã, tiểu thuyết hay, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE. Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, truyện từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu Thể loại cổ trang, giang hồ, on nhu công, nữ vương thụ, có tí ngược khúc cuốiEdit Nấm Rơm Tại sao phải đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận không kịp. Những khắc khẩu cùng địch ý kia, cũng bởi vì đều là do bị ánh mắt của hắn hấp dẫn…Đường Mặc Phi phong lưu phóng khoáng, cùng Long Vũ cao ngạo lạnh lùng, cả hai là oan gia của nhau nhưng lại nhầm lẫn ngẫu nhiên bị chỉ định làm “phu thê”?! Vì phòng ngừa thảm kịch “sát phu”, Đường Mặc Phi chạy trốn khắp nơi, Long Vũ bị bỏ rơi’ đương nhiên đuổi theo không không ngờ hết lần này tới lần khác cứ đụng phải cừu gia, hai người không thể không tạm thời hỗ trợ nhau trốn tránh đuổi giết. Trong những lúc bình lặng sống chung, có rất nhiều dư vị được phát hiện, tình cảm cũng dần dần nảy sinh, càng ngày càng sâu đậm. Hai người vừa quật cường vừa không rõ vì sao rung động, có hay không nên bỏ qua thực tâm của nhau?Đường Mặc Phi biết rõ tình thế cuối cùng sẽ biến thành như vậy, bởi vì trí nhớ như nước sông nhất tề ập về trong đầu– Y nhớ rõ mỗi cái mỉm cười của Long Vũ đối với y; y nhớ rõ từng biểu tình kiêu ngạo, oán hận của hắn; y còn nhớ rõ trong sơn động ngày ấy, Long Vũ hiếm khi đầu tóc rối bời, quần áo bẩn thỉu, nhưng chỉ vì y mà hắn chấp nhận khổ cực bôn ba, thái độ cùng tác phong đó cũng rất khác thường.– Cho nên cái người quen biết từ nhỏ này mới có thể một mực chú ý y; cho nên người này đối với ai cũng xa cách nhưng đối với y phá lệ bất đồng; cho nên Long Vũ không ngại ngàn dặm xa xôi truy tung y mà đến, ngoài miệng thì nói muốn giáo huấn y nhưng cho dù thời điểm nguy hiểm vẫn lưu lại bên cạnh y.

truyện tiểu oan gia