Nhưng tôi lại không thấy sự xuất hiện của ông Sang, phải chăng lão vẫn cố gắng ôm mộng trả đủ cả vốn lẫn lời cho tình địch năm xưa của mình? Ông Sang bây giờ như một kẻ cùng đường nhưng lại không muốn đàm phán hòa bình nên tôi sợ ông có thể xuống tay, làm Vị đại gia 5 năm chung thủy với một cô bồ, vợ cay đắng khóc ròng trong bóng tối. Thà anh ấy cặp bồ, lăng nhăng với hết cô này đến cô kia thì tôi còn đỡ bực. Đằng này, Thà anh ấy cặp bồ, lăng nhăng với hết cô này đến cô kia thì tôi còn đỡ bực. Đằng này Mải buôn chuyện nhưng tay vẫn ôm khư khư chiếc túi. (Ảnh: TikTok D.N.M) Một số bình luận của người xem: "Ông áo cổ viền nói: Nè đeo túi 1 bên quẩy lên vai vầy nè mới đúng xì tai nghen, đừng có đi mà kẹp vô bụng mỡ." "Mấy bà mua túi xách toàn cho mấy ông đeo." Phương Oanh diện một chiếc đầm xanh ôm body rất quyến rũ. Nữ diễn viên tay trong tay, không rời nửa bước người yêu và cùng nhau vui vẻ chụp ảnh trên thảm đỏ. Đoạn clip ghi lại cảnh "tình bể bình" của Phương Oanh và Shark Bình tại một sự kiện Tôi chẳng nói gì nhưng vợ vẫn rối rít xin lỗi và đưa tay ôm bụng đầy sợ hãi. Tôi và vợ gặp nhau như duyên phận. Tôi lái xe taxi tự do. Hôm đó trời mưa to, tôi đỗ xe đợi khách thì thấy em đi loạng choạng, rũ rượi trong mưa. Nhìn em, tôi cảm thấy em đang đối diện một điều gì đó đau lòng lắm. Tôi không trả lời, từ từ ấn vào, nước nhớt thấm đều con cu, làm cho nó trơn tru, tuy hơi cứng. Tôi cúi xuống kéo em ngồi lên đùi rồi cho em nhìn xuống, chim em đã nuốt gọn cu tôi. Em nhăn mặt, tôi ôm em, nút lưỡi em, hôn em, thì thầm vào tai em. Xem clip quay lén loạn luân địt đứa cháu vợ Đọc truyện 18+ loạn Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương Chương 1336: Không có hứng thú, cảm ơn "Đại Bạch!"Diệp Oản Oản một tay ôm lấy Beerus, một tay khác ôm lấy Đại Bạch.Tình cảnh này, khiến cho Bắc Đẩu ở một bên trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng hướng về Diệp Oản Oản giơ Sự Tích Con Dã Tràng Có hai vợ chồng một ông già tên là Dã Tràng. chỉ có độc một người con trai . -Đứa con vốn người xấu nết, đần độn, lại là tay chơi bời lêu lổng không chịu người ta thường thấy sam đực ôm lấy sam cái như hai vợ chồng người thuyền chài App Vay Tiền. Ti gia, Ti Hạo từ trên giường ngồi dậy, hai mắt vẫn còn chút mơ màng hơi hơi híp lại, anh xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, thân mình nửa dựa vào bàn một chút. Anh lại gặp giấc mộng kia, cầm lấy ảnh chụp để ở trên bàn, cúi đầu, trong bức ảnh là một người thiếu niên chụp chung cùng một cô gái xinh niên có diện mạo đẹp đẽ, thế nhưng vẫn còn lộ ra vài phần non nớt, hiển nhiên người thiếu niên kia là Ti Hạo. Anh bây giờ so với thời điểm đó cũng đã chín chắn hơn rất nhiều, vẻ mặt hết sức lông bông khi đó sớm đã không còn, thay vào đó là vẻ thành thục cực kì thu hút. Diện mạo của anh vẫn rất khôi ngô tuấn tú, nhưng nội tâm lại hết sức lạnh lùng.“Tiểu Bác…”, Ti Hạo khẽ giọng nỉ non cẩn thận buông tấm hình trong tay xuống, cô gái trong bức ảnh cũng vô cùng xinh đẹp, trên mặt là một nụ cười thực ôn nhu dịu dàng.“Tiểu Bác, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Uyển”, anh xoay người, cởi áo ngủ, lộ ra một cơ thể cường tráng khác hẳn với bề ngoài ôn nhã của mình. Anh bây giờ, nếu không nói ra ngoài, sẽ không có ai tin được rằng, anh chính là vị bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng Ti Hạo một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, một chiếc quần tây đen rồi sau đó anh đi ra ngoài. Nhà của anh so với nhà của Mục Nham, dường như lại càng đơn giản hơn nhiều, bối cảnh của anh thực sự rất phức tạp, cho nên, anh càng thích những thứ giản đơn hơn, bao gồm tất cả. Nơi anh ở, chỉ có một người là chú Lâm và vợ của ông ấy, họ đều là những người đã chăm sóc cho anh từ khi anh còn nhỏ.“Thiếu gia, đồ này nọ của cậu đây”, một người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi đi đến, trong tay bưng một phần bữa sáng, mà tay kia đang cầm một xấp tài liệu thực dày.“Chú Lâm, cám ơn chú, chú cứ để xuống đó là được rồi”, Ti Hạo ngẩng đầu, đối với người đàn ông trung niên đã chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ, anh sẽ lộ ra một nụ cười thực chân thành thoải mái.“Dạ được”, chú Lâm buông xuống, rồi sau đó đi ra Hạo vừa ăn bữa sáng, vừa xem xấp tài liệu kia, thẳng cho đến lúc xem xong hết, anh buông xấp tài liệu xuống, một tay chống lên trán mình. Vẫn không tìm được a, đã muốn mười mấy năm rồi, nếu Tiểu Uyển còn sống trên đời, vậy thì cô ấy hiện tại chắc cũng phải hơn 20 tuổi rồi, Tiểu Uyển, đó là đứa con gái duy nhất của Tiểu Bác, em họ của anh, cũng là cô gái duy nhất của Ti gia ấy còn là bảo bối của ông chưa từng được gặp qua cô, cũng chỉ là dựa vào bộ dạng trong ký ức của Tiểu Bác để tưởng tượng ra hình dáng của cô, chẳng qua nghĩ mãi rồi cũng trở thành Tiểu Bác, một đứa bé mất tích mười mấy năm, không có một dấu vết gì để có thể tìm ra, thậm chí còn không biết mặt mũi thế nào, nếu còn tìm thì đúng thực là giống như mò kim đáy bể có một chữ là ngồi, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, hôm nay không có ca phẫu thuật nào nên anh được tự do, bước ra khỏi cửa, anh mở cửa xe, ngồi gió này vẫn còn trong mùa đông, vẫn rất lạnh, xe cứ đi về phía trước không mục đích. Đèn đỏ sáng, anh đem xe dừng lại rồi nhìn xung quanh, đến khi có một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên lọt vào trong mắt anh.“Diệp An An”, anh dừng xe lại, có chút sốt ruột mở cửa xe đi ra, mà thân ảnh của người phụ nữ kia cũng không còn thấy nữa. Anh nheo hai mắt lại, gió thỉnh thoảng thổi tung những sợi tóc trên trán anh, cho đến rất lâu sau An An, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người phụ nữ có thể làm rung động lòng anh, sai khi cô ly hôn với Mục Nham, anh cũng đã cố gắng kìm lòng không đi hỏi thăm tin tức của cô, anh biết người phụ nữ này đang cố ý trốn tránh, chẳng qua là không muốn để cho người khác tìm được mình. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì anh vì sao lại muốn đi đến đó quấy rầy cô, chỉ là, đối với ý muốn của cô, anh chưa từng muốn đi thay đổi nó. Nàng – Diệp An An- thân phận hiện tại là vợ của hắn. Nàng là vợ trên luật pháp, cũng là người vợ duy nhất. Nhưng nàng chỉ là vợ hắn, không phải là người đàn bà của hắn. Nàng biết, hắn không tình nguyện cưới nàng, nàng cũng biết, nàng không phải là người hắn yêu. Trong mắt hắn, nàng chỉ là một người vợ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hắn, Mục nham, chồng của nàng, người chồng hợp pháp của nàng, giám đốc chủ tịch tập đoàn Mục Thị, một thiếu gia quý tộc sinh ra trong một gia tộc vững mạnh, hắn tao nhã, soái khí, bình tĩnh, thành thục. Ông trời tựa hồ quá ưu ái đối với hắn, đem tất cả ưu điểm đặt trên người hắn, ngoại trừ việc hắn cưới nàng- Diệp An An- một cô gái bình thường nhất, không có gì bắt mắt, cho dù có đặt giữa đường cái cũng không ai quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chính là, nàng yêu hắn, yêu không vì lý do gì, yêu không oán cũng không hối. Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ mong có một chút tình yêu của hắn, chỉ là, nàng hiểu rõ, hắn không yêu nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không. “ Chồng! Em biết em không có tư cách gọi anh như vậy. Chồng! Thực ra, em thực sự rất yêu anh, dù rằng, anh chưa bao giờ yêu em. Chồng, anh có thể không yêu em. Nhưng hãy để cho em yêu anh được không? ………………………. Nam nhân từ phía sau trực tiếp cầm một tờ giấy ném tới trước mặt nữ nhân, nữ nhân run run hai tay tiếp nhận, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, nước mắt rốt cuộc nhịn không được bắt đầu rơi xuống “Vì cái gì, vì cái gì muốn ly hôn?” Nàng chính là khóc, không có phát cuồng cũng không ép hỏi, dường như thì thào tự nói với chính mình. “Y Y mang thai con của tôi, tôi không thể làm cho con mình trở thành con tư sinh con ngoài giá thú được.” Nam nhân vô tình nói xong, trên cao nhìn xuống gương mặt đẫm nước mắt của nữ nhân, con ngươi đen thẳm chợt hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn biến thành một mảnh trầm tĩnh. Nữ nhân tay cầm tờ đơn ly hôn, nhìn ánh mắt bức bách của nam nhân, tay nàng run run, thậm chí, ngay cả cầm chắc cây viết cũng khó khăn, viết ra những chữ run rẩy ngoằn nghèo khó coi… Đi ra cổng lớn, nàng chỉ xách theo một chiếc va ly nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về bụng mình “ Thực xin lỗi, cục cưng, là mama vô dụng nguyên văn là mụ mụ nhưng ta thích dùng từ mama hơn, không thể làm cho baba yêu mama được”. …………………………….. “Đưa con cho tôi”. Nam nhân nghiêm mặt, lạnh như băng nhìn nữ nhân đang ôm đứa nhỏ đáng yêu trong lòng. Toàn thân không ngừng run run, nữ nhân ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, lui về phía sau, miệng không ngừng nói “ Không phải, nó không phải là con của anh, nó là con của tôi, của tôi”. ………………………….. Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, đến khi anh yêu tôi, thì tôi đã không còn yêu anh nữa. Không ai qui định tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh, tình yêu của tôi lúc trước anh không cần. Hiện tại, anh muốn, nhưng là, tôi không thể cho anh. Lúc ấy, anh muốn tôi đi, tôi đi. Giờ anh muốn tôi trở về, thật xin lỗi, đã đi quá xa, trở về không được nữa. …………………………………… Truyện này không phải truyện đầu tiên ta đọc, nhưng là truyện đầu tiên muốn viết về nó, muốn giới thiệu nó tới mọi người Ta không thích nhân vật nữ chính lắm, quá yếu đuối, quá nhu nhược. Gặp ta có lẽ khác. hehe… Nhưng người ngốc thường có phúc của người ngốc, cuối cùng nàng cũng hạnh phúc, cũng được yêu thương. BONUS Nhân vật ta thích là Tề Hạo. Bên ngoài là cực kỳ ấm áp, nhưng nội tâm cực lạnh lùng, tàn nhẫn, cách trả thù cũng quá hay. Bất quá, ta thích ❤ haha. Ta giới thiệu xong rồi, ai muốn đọc vào link này nhé D. Àh, nhớ tôn trọng người dịch, đừng post đi lun "Lance",hàng mi của cô run rẩy một chút, cánh tay vẫn đặt trên ngực anh, gắt gao túm chặtlấy áo trên người Lance. Lance cúi thấp ánh mắt nhìn người phụ nữ trong lòngmình, thân thể của cô thật mềm mại, rất nhỏ nhắn, tựa như trong trí nhớ còn đọnglại của anh vậy. Anh kéo cánh tay Diệp An An ra, nắm chặt lấy. Trong lòng bàntay cô mồ hôi ướt đẫm, rõ ràng là đang rất hồi hộp khẩn trương . Bọn họ tuy cũngkhông phải là lần đầu tiên, có điều, anh rất muốn gợi lại trong vùng kí ức cònmịt mờ những kỉ niệm lần thân mật trước của hai người, nhờ lần đó mà có cục tiếc,mọi chuyện trong trí nhớ của anh lại không còn, điều này khiến Lancethất vọng và nuối tiếc mãi không thôi."An,thực xin lỗi, anh không nên quên mất em, để cho em phải chịu nhiều khổ sở như vậy"....Anhcúi xuống bên tai cô, lời nói dịu dàng như nước mà nỉ non, thật sự bản thânmình nợ cô nhiều lắm, cô đã cho anh một đứa con duy nhất, vậy mà anh lại quên mấtcô, hơn nữa lại còn xem một màn trong đêm kia chỉ là mộng xuân, là một loại ảogiác, vì thế cho nên đã bỏ lỡ mất thờiđiểm tốt nhất đi tìm cô, khiến An An chỉ có một mình trong lúc đang mang thai đứanhỏ, chịu biết bao đau khổ. Diệp An An khẽ chớp đôi mắt mình, trong ánh mắt một mảnh mông lung, nhìn thấy đượcsự áy náy, day dứt trong mắt người đàn ông trước mặt mình. Thậm chí, trong đócòn mang theo thâm tình có thể dễ dàng nhận ra được. "Lance", lần đầu tiên cô gọi tênanh, ngón tay bắt lấy bàn tay to lớn củaanh, nắm thật chặt."Thựcxin lỗi", anh lại nói một câu, đôi môi ấm nóng rơi xuống giữa trán An An "An, thực xin lỗi". Anh lặp lại rấtnhiều lời xin lỗi. Sau mỗi lời xin lỗi lại là một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống."An",đôi môi Lance lại một lần nữa đặt lên môi cô, dịu dàng khẽ hôn, cho đến khi màutím trong mắt anh càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng còn lại là lửa nóng khó thểkềm ché"An,anh có thể không?" Lance tựa lên trán của cô, đây là chuyện mà thật lâu từtrước anh đã muốn làm, nhưng chẳng qua là bản thân không muốn ép buộc An An,anh có thể đợi cô suy nghĩ, nếu cô không nguyện ý , mặc kệ thân thể anh có khóchịu đến mức nào, anh cũng sẽ không chạm vào An cảm giác được mồ hôi trên trán anhthỉnh thoảng lại rơi xuống, thấm ướt cả mấy sợi tóc trên trán cô, thân thể ngườiđàn ông đã căng cứng tới mức độ rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa. Bàntay của anh nắm chặt lấy tay cô chặt cứng, trong lòng bàn tay hai người đều làmồ hôi, nhưng không rõ đó là của anh, hay là của cô An đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại,khóe mắt chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt, lại bị người đàn ông thận trọnglẫn nhẹ nhàng hôn lấy như một thứ trân bảo quý An mở bừng hai mắt, có chút mê mannhìn người đàn ông, cô vươn tay ra, gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, coi như là đãngầm ưng thuận, để anh tiếp tục những chuyện muốn rên một tiếng, tha thiết đặt trên trán của cô, rốt cuộc tình cảm không kềmchế được nữa mà trào ra như sóng cuộn, anh đã cho cô cơ hội, cũng chỉ có một lần,nếu giờ cô lại muốn đổi ý, anh e rằng không cách nào dừng lại được căn phòng trang trí theo phong cách cực kỳ đơn giản mang hơi thở ĐịaTrung Hải, rèm cửa sổ màu lam nhạt nhẹ nhàng tung bay, trong không khí ngậptràn mùi vị của hơi nước, rất giống với ngày nào đó, đêm mà bọn họ gặp nhau. Cómột số cuộc gặp gỡ như đã định trước, nhưng cũng không chắc chắn tất cả trong sốchúng đều bền may mắn, cuối cùng đã tìm về được thiên sứ trong mộng của mình, sẽ khôngbao giờ, không bao giờ để mất đi cô nữa...Bàntay nhẹ nhàng thoát đi quần áo trên người Diệp An An , làn da trơn nhẵn trắngnõn từng chút từng chút từng chút lọt vào mắt anh, ngón tay Lance khẽ vuốt quahai gò má của cô, động tác cực kì dịu dàng, giống như đang vuốt ve một món báuvật mong manh dễ vỡ trên người cô tựa như sữa, khiến anh yêu thích không buông tay, Lance kiềmchế dục vọng căng tràn khắp thân mình, vộivàng cởi ra tây trang đã muốn nhăn nhúm trên người ra, kể cả đồ lót, mãi đếnkhi thân thể hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, không còn một chút khe hở.">"An....".Thanhâm Lance mang theo chút khàn khàn mà gợi cảm, cực kì mê người, làm cho người takhông thể không chìm đắm trong thanh âm này. Những ngón tay của anh đang mơn trớntrên khắp thân thể của cô, đưa cô đi vào một giấc mộng ảo vừa mơ hồ nhưng cũngvô cùng tuyệt mỹ...TayLance sờ tới bụng An An, chạm phải một vết sẹo, trong mắt anh thoáng hiện lên mộtchút khổ sở cùng với đau lòng, đây có lẽ là vết tích khi sinh đứa nhỏ, là bằngchứng nhắc anh về những thống khổ An An đã chịu trong quá khứ mà anh đã anh, ra đời bằng cách này sao?"An,đây là vì cục cưng của chúng ta sao?...."Tay anh vẫn đặt trên cái bụng bằngphẳng của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ miệng vết thương, là một vết sẹonhưng không hề xấu xí, trái lại lại rất cuốn hút, khiến tình yêu của anh càngcháy bùng thực nóng, nhất là lại đang đặt ở nơi kín đáo riêng tư như vậy, làm An Annhư muốn ngất của cô trở nên có chút hổn hển, nóng rực, đến khi ý thức được câu hỏi củaanh thì mới nhẹ nhàng gật đầu một cái. Kỳ thật, cô cũng không muốn nói với anh,lúc trước bởi vì bị ép buộc xoá sạch bào thai chưa tượng hình trọn vẹn kia đã khiến tử cung của cô bị tổn thương rấtlớn, đến khi Diệp An An mang thai Tiểu An , bác sĩ có nói cho cô biết, TiểuAn không thể giữ lại, nhưng cô vẫn quyếtđịnh sinh con, cho dù sinh mạng của cô có thể phải chấm dứt, An An cũng không hềmảy may hối ngày Tiểu An chào đời, cô cũng thiếuchút vì xuất huyết quá nhiều mà không mở ra được hai mắt nữa, còn bị hôn mê sâugần bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại. Lancethương tiếc vô hạn vỗ về bụng của cô, cánh môi dừng ở trên mặt An An lưu luyếnkhông muốn rời."An,thực xin lỗi", lại là một câu "Thực xin lỗi", nhưng đong đầy nhưng tình cảmmà anh đã che giấu từ giống như mang theo lửa nóng, khiến Diệp An An cảm thấy khó chịu mà ngọ nguậythân thể, mà cũng vì động tác đột nhiên này của cô mà làm cho Lance rên rỉ mộttiếng, anh không thể nhẫn nại được dịu dàng nâng thắt lưng của cô lên, thắt lưng của cô vừa mềm lại cũng thậtnhỏ nhắn, tựa như một tay của anh cũng có thể cầm hết vậy. Diệp An An cả người run rẩy khi phần lửa nóng của anh chậm rãi đi vào, bỗng chốc chợtdấy lên nơi đáy lòng cô một cơn sóng tình mãnh liệt chỉ có khi gần gũi bênLance, cảm nhận rõ ràng anh tiến vào trong thân thể của mình. Không kềm được,Diệp An An liền ôm chặt lấy lưng của ngườiđàn ông, móng tay như muốn cắm sâu vào trong da thịt anh, Lance chỉ là hơi hơinhíu đôi mày rậm một chút, thả chậm động tác của mình, nhẹ nhàng đem nhữngkhoái cảm không thể tả xiết đến cho cả hai người....Phụnữ Phương đông quả thật rất nhỏ nhắn, lại mỏng manh, cô tựa hồ là rất khó tiếpnhận được chìm vào say đắm, Lance lại càng cảm nhận được điều đó An khó chịu nhắm chặt hai mắt, nhiệtđộ thân thể anh nóng bỏng, bản thân cô chợt có một chút sợ hãi và khẩn trương, cô co rút thân mình, thật khôngngờ lại khiến lửa nóng của người đàn ông càng tuôn trào không dứt. Lance hừ mộttiếng, loại cảm giác bị nguồn nhiệt bao vây này cuối cùng cũng làm cho anhkhông cầm lòng nỗi mà trở nên điên An sợ hãi mà rên một tiếng, lại nhìnthấy được ánh mắt tràn đầy dục tình của người đàn ông, khiến cô mặt đỏ bừng,tim đập dồn dập."An,đừng sợ, để cho anh, hãy theo anh", anh lại một lần nữa nắm chặt lấy cánhtay cô, để An An ôm sát cổ mình. Lửa nóng trên người hung hăng va chạm thật sâubên trong cơ thể, Diệp An An cảm giácmình như một chiếc thuyền nhỏ để mặc cho cơn gió thổi đi, chỉ có buông xuôi thảmình theo động tác của Lance, để mặc anh dẫn dụ, đôi tay bấu chặt cổ người đànông mãi không một đôi vợ chồng già đang chơi đùa với cục cưng xinh đẹp đáng yêu, mở mộtgian phòng khác, lại là một màn kích tình nóng bỏng đang bắt đầu, kéo dài, cànglúc càng đắm chìm, không biết lúc nào chấm mặc lại quần áo, xoay người, ngồi ở bên giường, Diệp An An mệt mỏi đang say sưa ngủ vùi, Lance giúp cô đắplại chăn, khẽ hôn lên mặt cơ một cái, sau đó mới đi ra ngoài. Trong khoảnh khắccánh cửa đóng lại, Diệp An An đem mặtchôn vào trong chăn, khóe môi lộ ra một chút nụ cười nhẹ, an bình hạnh phúc vô cùng. Diệp AnAn có chút cứng ngắc gật đầu một cái, kỳ thật, cô có thừa nhận hay không,thì anh đều đã biết hết. Diệp Tiểu An chính là bằng chứng tốt nhất, ngũ quan phi thường giốngnha, nói không có quanhệ huyết thống cũng chẳng có người nào tin. Nhất là màu mắt hiếm thấy như thế này."Vì cái gì không nói cho anh biết, em sớm đã nhận ra anh rồi phải không?",thanh âm của anh thực bình tĩnh, nhưngtrong màu tím con ngươi lại tràn đầy đau xót, "Nó cũng là con củaanh, em lại nhẫn tâm như vậy mà không nói cho anh biết sự tồn tại củacon, sao em có thể tàn nhẫn như thế chứ!".Khó trách cô vẫn luôn sợ anh, khó trách anh luôn cảm giác cô đang có chuyện gì đó trốn tránh ra là cô không muốn cho anh biết, sự tồn tại của cục AnAn kề sát mặt mình vào mặt Diệp Tiểu An, một giọt nước mắt thoáng chốc chảy xuống, rơi vào khoảng không."Thực xinlỗi, em chỉ là, chỉ là không muốn mất đicon, con chính là tất cả của em", cô nhìn ra được, Lance nhìn thấy đứa nhỏ này vô cùng kích động, cũng rất yêu thích, cô thực sự rất ích kỷ sao?Lance hít một hơi thật sâu, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng cô, cũng kỳ quái, có lẽ là bởi vì chacon tình thâm, Diệp Tiểu An đối vớiLance không hề tỏ raxa lạ chút nào, thậm chí còn là vô cùng thích nữa."Bảo bối, gọi ba ba đi",anh chơi đùa với đứa nhỏ trong lòng mình, cúi đầu xuống, một mảnh ôn nhu chưa từng thấy, đây là đứa nhỏ củaanh, anh nghĩ rằng mình không thể nào có con được nữa, nên đây cũng là đứa nhỏ duynhất của đi khả năngsinh con, nhưng bây giờ anh đã có con trai. Đây chẳng phải là một ân huệ cũng như may mắn lớn nhất mà ông trời đã choanh Tiểu An khanh khách cười rộ lên, lộ ra vài cái răng sữa nhonhỏ mới mọc, đáng yêu cực kỳ, bàn tay be bé của nó bắt lấy bàn tay củaLance."Ba...ba....", thằng bé bắt chước theo giọng nói của anh, tuy là nói còn hơi chậm, nhưng vẫn nói ra từng có người nào đến dạy thằng bé, nhưngLance chỉ dạy một lần là nó học được ngay, Diệp AnAn đột nhiên quay sang, cô chợt hiểu được, tuy rằng Tiểu An còn rất nhỏ, thế nhưng khát vọng có chacủa nó cũng là trời được âm thanh non nớt của đứa nhỏ, Lance kích động muốn rơi lệ. Anh đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy thắt lưng Diệp An An, Diệp AnAn chỉ hơi cương người một chút. Giữa anh và cô có một mối liên hệ nói không nên lời, vô luận như thế nào cũng không trốn tránh được, từ ngày bên bờ biển đó, duyên phận của hai người đã định trước là không rời được, cô cứu anh, kỳ thật cũng là anhcứu cô. Hơn nữa, bọn họ còn có một đứa con vô cùng đáng yêu nữa."Mẹ...",Diệp Tiểu An thả tayLance ra, quay sang bắt lấy vài sợi tóc của cô, đây mới thực sự là một nhà ba người, bầu không khí thực ấm áp, làm chongười ta không đành lòng mà quấy rầy."Con đang gọi em kìa", Lance ôn nhu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quá mức của Diệp Tiểu An."Ân",Diệp An An khẽ lên tiếng, vươn tay vỗ vỗ lưng Tiểu vẫn luôn nắm tay Diệp AnAn, từ lúc đangngồi trên xe đến lúc xuống xe, cho tới bây giờ cũng chưa buông ra chút nào, một tay anh ôm Diệp Tiểu An,Tiểu An chính là mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người, cũng rất nghe lời một mình chơi đùa với áo của Lance, thằng bé rất thích áo của baba, rất một căn biệt thự cực kỳ sangtrọng mang phong cách châu Âu, vợ chồng Corrine đangngồi xem TV, Hứa Lam Thanh tay bưng một tách trà uống. Bọn họ đã đếnTrung Quốc được vài ngày, đối với nơi này, vẫn luôn yêu thích, vì thế cho nên mới mua một căn biệt thự thế này, chuẩn bị định cư lâu dài luôn ở đây. Dù sao công tyđã có Lance, bọn họ đã có thể thoải mái hơn, mà cũng có thể họ sẽ lựa chọn đi du lịch vòngquanh thế giới."Cạch" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra,hai người cùng lúc nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy con trai mình đang hùng hổ tiến vào, một tay thì kéotheo một người phụ nữ, còn tay kia thì ôm một đứa trẻ người nhìn nhau, không biết huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào, Hứa LamThanh buông cái táchtrong tay xuống, đang định đứng lên, muốn mở miệng hỏi, kết quả trong lòng bà lại bị nhét vào một vật nhỏ cực mềm mại."Ba, mẹ, haingười hãy chăm sóc cháu nội của mình", nóixong, anh trực tiếp kéo Diệp An An vẫn đang cúi đầu vào phòng mình, sau đó lại là "rầm", một tiếng đóng cửa thật lớn nữa, đem hai vợ chồng họ chấn động một chút, đứa connày làm sao vậy?Đương nhiên, còn có một câu kia của anh, "chăm sóc cháu nội của mình"!!!Trong lòng Hứa Lam Thanh là Diệp Tiểu Anvì mất đi cái ôm của baba mà ủy khuất, cái miệng nhỏ nanhmếu mếu, nước mắt không ngừng sóng sánh trong hốc mắt, trông như muốn trào ra ngay."Cháu, cháu nào cơ?",Dean cũng khó hiểu nhìn tiểu bảo bảo trong lòng vợ mình, căn bản là không hiểu rõ ý tứ của contrai là họ vẫn luôn chờ mong được ôm cháu, ngay cả nằm mơ cũng thế, nhưng họ biết, có một số việc, đã xảy ra rồi, thì chuyện họ cần phải làm là đối mặt với sự thật sự con trai có ôm một đứa nhỏ từ nơi khác đến đây, bọn họ cũng sẽ chấp nhận."Ah, cục cưng không khóc, bà nội thương",Hứa Lam Thanh phát hiện hai bờ vaicủa đứa nhỏtrong lòng mình đangrun run, phát ra âm thanh nức nở giống như tiếng mèo con vậy, liền biết là đứa nhỏ này sắp vì Diệp Tiểu Anvẫn đang cúi đầu, cho nên bà không nhìn được màu mắt của thằng bé, còn có diện mạo của nó nữa. Bà nghĩ rằng đứa nhỏ này là Lance nhận nuôi mà Diệp Tiểu An ngẩng đầu lên, thấy được bà nội xinh đẹp này, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất mếu máo,"Oa" một tiếng bắt đầu khóc lớn, bả vai nho nhỏ không ngừngrun rẩy."Ông trời ơi, đứa nhỏ này...", Hứa Lam Thanh quên mất phải dỗ đứa nhỏ, chính là thất thần nhìn ngũ quan của thằng bé, còn có đôi mắt màu tím xinh đẹp kia."Dean, ông xem đứa nhỏ này, nó thật sự là cháu của chúngta, ông xem mắt nó xem,là màu tím, cả ngũ quan nữa, giống Lance lúc còn nhỏ như đúc vậy".Dean Corrine cũng không thể tin được nhìn tiểu bảo bảotrong lòng vợ mình,diện mạo giốngnhau đến mức lạ kỳ, một đôi mắt màu tím kiachỉ có ngườitrong gia tộc Corrine mới có được, đứa nhỏ này, không thể nghi ngờ gì nữa, nó chính là con cháu của gia tộc Corrine họ rồi. Lance chỉ nói là cháu của hai người, họ lại nghĩ rằng đứa nhỏ này chắc là doLance nhận nuôi ở đâu đó, thì ra, đây là sự thật, là sự thật!!!Bọn họ có cháutrai, một người từ trước đến nay vốn luôn kiên cường như Dean Corrine, thế nhưng vào lúc này hai mắt lại đỏ hoen, ông gắt gao nhìn chăm chăm vào cục cưng, ánh mắtngay cả chớp một cái cũng không Tiểu An mở to ánh mắt tròn trĩnh nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn, cái miệng vốn đang mếu lại rất nhanh giương lên."Bà ngoại, bà ngoại...",nó bắt lấy vài lọn tóc của Hứa Lam Thanh, dùng sức cọ cọ trên người bà, có thể thấy được, thằng bé vô cùng thích Hứa LamThanh tình Hứa Lam Thanh không kiềm chế được xúc động, bắt lấy cái tay nhỏ xinh của tiểu bảo bảo,"Ngoan, bảo bối, gọi là bà nội, không phải bà ngoại", bà hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nanh phấn nộn của cục Tiểu An khanh khách cười, nhưng vẫn không ngừng gọi "bà ngoại", bà ngoại đối với Diệp Tiểu Anmà nói, chính là một tên gọi mà nó rất là thích. TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ Tác giả Hạ Nhiễm Tuyết Thể loại Hiện đại, ngôn tình, ngược, HE Tình trạng Hoàn thành Diệp An An kết hôn cùng Mục Nham, cô yêu hắn đến sâu đậm, đến mức mất hết lí trí còn hắn thì sao? Người Mục Nham yêu chưa bao giờ là cô, người hắn yêu là Cố Nghê Y. Nhưng ông bà ta có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thời gian qua đi, sự quan tâm săn sóc của Diệp An An đã khiến hắn cảm động trong một giây phút nào đó hắn rung động trước người con gái này.. Mục Nham phát hiện bản thân hắn điên thật rồi, người hắn yêu là Cố Nghê Y tại sao lại có thể suy nghĩ như vậy? Khoan đã! Mọi Người nghĩ đoạn sau sẽ là những câu chuyện ngọt sủng, Mục Nham nhận ra tình yêu của mình bỏ Y Y để yêu chân thành nữ chính của chúng ta à? Không nhé, nam chính này khốn nạn không tưởng và nhất là khi tình cũ quay lại, tiến thoái lưỡng nan, phủ định lại tình yêu với Diệp An An mà bỏ vợ mình quay đi chăm sóc người phụ nữ kia. Cố Nghê Y quay về, bất chấp tất cả thủ đoạn, biến thành kẻ thứ ba giành lại Mục Nham từ tay Diệp An An. Một màn dàn dựng tai nạn, lao ra cứu hắn lại sắp đặt thêm kế hoạch hại An An cuối cùng là "tin vui" cô ta mang thai con của của hắn, thành công lấy lại sự quan tâm của Mục Nham và khiến Diệp An An bị ruồng bỏ. Chuyện gì đến rồi cũng đến, hắn ném đến trước mặt An An tờ giấy ly hôn. Có trời mới biết khoảnh khắc đó trái tim cô đau như thế nào, yêu hắn đến mù quáng, suốt thời gian qua cô là người ở bên cạnh hắn nhưng lại không bằng đôi ba lời vu oan giá họa từ tình cũ kia? Trớ trêu, nực cười! Lòng chết, ngoảnh mặt quay đi, chỉ mong rằng sau này không gặp lại nhưng như thế nào Diệp An An lại mang thai con của tên khốn kia? Đứa bé đến nhanh như một cơn gió và cũng biến mất như cách nó đến với cô, Cố Nghê Y cho người đem An An đi phá thai, lòng đau quặn, cô cầu xin đừng cướp đứa bé đi vì đó là lẽ sống cuối cùng của An An nhưng dù có cầu xin như nào đám người đó vẫn không buông tha cho cô. Giây phút mất đi đứa nhỏ, cô đau đớn bất lực đến cùng cực, tìm đến cái chết. Tưởng đã được đoàn tụ với gia đình và đứa bé thì số mệnh vẫn trêu ngươi, Diệp An An được một chàng trai cứu và sau đêm ân ái của họ, cô lại phát hiện mình mang thai lần nữa. Vài năm sau, cô xin vào làm nhân viên vệ sinh tại một công ty lớn. Khi nhìn thấy ông chủ Lance Corrine của mình, cô thật sự hoảng sợ. Bởi cô biết anh là người đàn ông đêm đó, Tiểu An chính là bản sao thu nhỏ của Lance, nhất là đôi mắt màu tím kia chỉ cần nhìn qua đã biết là có quan hệ. Diệp An An gặp lại Mục Nham, hắn quyết đòi lại Tiểu An bằng mọi cách, làm sao có thể như vậy? Thằng bé là tất cả của cô, không thể đưa cho Mục Nham được. Còn Mục Nham, sau khi cô đi hắn thấy trống vắng trong lòng, một cảm giác cô đơn không sao tả xiết ngay cả khi Cố Nghê Y ra nước ngoài hắn cũng không có cảm giác này. Sau cùng nhận ra tình yêu của mình thì đã quá muộn Diệp An An không còn yêu Mục Nham nữa, hắn ân hận đối với những việc mà hắn với người phụ nữ độc ác kia gây ra cho cô, ngay cả đứa con của 2 nngười cũng không thể giữ lại, đúng là một tên khốn không bằng cầm thú. Hắn từng nhận nhầm Tiểu An là con của hắn nhưng nhìn qua cũng biết ngoại hình không hề giống nhau và cả xét nghiệm ADN đều không có quan hệ máu mủ. Sau cùng mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ, Lance Corrine nhận lại vợ và con của mình, sau một khoảng thời gian tiếp xúc với cô, anh cảm thấy rất quen thuộc có nhiều lần trái tim nảy lên sự rung động mãnh liệt, một loại cảm giác ấm áp mà khắc cốt ghi tâm chưa từng có. Đây chính là tình yêu! Đúng vậy, Lance Corrine yêu Diệp An An nên sau vài năm xa cách anh sẽ không để cô chạy mất nữa. Mục Nham muốn níu kéo cô lại, hắn bắt nhốt và giam cầm Diệp An An nhưng tất cả đã quá muộn, bên cạnh cô đã có một người yêu An An thật lòng, sẵn sàng bao dung và che chở. Giây phút cô nhảy ra cửa sổ ngã nhào trong vòng tay của Lance thì Mục Nham biết hắn không còn cơ hội nữa rồi. Cái kết sau đó là Diệp An An và Lance kết hôn, sống một cuộc sống hạnh phúc, họ sinh thêm một đứa con nữa, cuộc đời sau này bên nhau đi hết kiếp này chính là mối duyên phận đẹp nhất mà ông trời ban cho. * * * Truyện khá là cẩu huyết nhưng sẽ không khiến mọi người tức đến ói máu đâu vì nữ chính là một người mạnh mẽ biết đứng lên, vực dậy tinh thần sau những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng. Quan trọng hơn là sau những lần trái tim tan vỡ cô không quay về bên cạnh người đã từng khiến mình tổn thương mà đón nhận tình yêu mới và cuộc đời mới chứ không như những nữ chính nhu nhược trong những câu chuyện khác. Văn phong tác giả không phải hay nhưng khá thu hút tuy nhiên tôi không đánh giá cao về bộ truyện này còn nếu mọi người thích đọc những motip như này để giết thời gian thì cứ nhảy hố thôi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Chỉnh sửa cuối 3 Tháng mười hai 2021 he reiew truyện review

một tay ôm vợ một tay ôm con