Bé Cưng Của Trùm Hắc Đạo | Truyện ngôn tình hắc bang hay nhất Mẫu đơn của hắc báo Truyện ngôn tình hắc bang kịch tính kể về chuyện tình đặc biệt của cô nàng Mẫu Đơn xinh đẹp bí ẩn và Hắc Báo - đế vương trong thế giới ngầm lãnh khốc, vô tình. Còn Nguyên Mẫu Đơn, người cũng như tên, đứng đầu trong mọi loài hoa, khí chất tôn quý, khiến người ta có cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn, nhưng rất dễ gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông. Nguyên Mẫu Đơn trợn tròn đôi mắt đẹp, bắn Báo nói Giải trí; Báo nói Sao Việt; Báo nói Đời sống; TV show. Show Việt; Show quốc tế; Sao. Sao việt; Sao châu Á; Sao Âu Mỹ; Phỏng vấn sao; Phim. Phim việt; Phim châu á; Phim âu mỹ; Hậu trường phim; Thể thao. Bóng đá Việt Nam; Bóng đá thế giới; Sao thể thao; Bên lề sân cỏ Viết một đoạn văn về tác hại của thuốc lá trong đó có sử dụng ít nhất một dấu ngoặc kép hoặc dấu ngoặc đơn gồm 10 đoạn văn mẫu hay nhất.. Viết đoạn văn thuyết minh về tác hại của thuốc lá được ncvanhoa.org.vn tuyển chọn từ các bài làm của học sinh giỏi trên cả nước. Mẫu thông báo là một biểu mẫu được sử dụng thường xuyên trong các cơ quan, doanh nghiệp, đơn vị khi cần thông báo về một vấn đề, một nội dung nào đó tới một cá nhân trong đơn vị hay toàn bộ các thành viên trong đơn vị đó. Mẫu thông báo phải được soạn thảo Đọc truyện dịch Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc Quyển 1 Chương 36 của tác giả Bắc Đằng trên trang hayfull.com tầm mắt của hắc y nam tử thủy chung rơi vào trên người Vân Khê, con ngươi sâu u đầm không khỏi dấy lên ánh sao sáng: "Sống chết của hắn, do Vân Mua Mô hình One Piece Zoro 3000 thế giới có 2 đầu 3 vòng hắc kiếm cao 21cm nặng 800gram bản cao cấp , figure mô hình anmie giá tốt. Mua hàng qua mạng uy tín, tiện lợi. Shopee đảm bảo nhận hàng, hoặc được hoàn lại tiền Giao Hàng Miễn Phí. XEM NGAY! Truyện Mẫu Đơn Của Hắc Báo của tác giả Điển Tâm xoay quanh một cô nàng có tên là Mẫu Đơn, một cô nàng xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ và có thân hình biết nói luôn kích thích đàn ông Còn hắn tên là Hắc Báo, một trong những tên có thế lực ngầm rất hiểm và tàn khốc. Cô xuất hiện chẳng qua cũng để hắn chơi qua đường mà thôi. Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Nắng sớm phủ đến khắp ngõ ngách, các tờ báo hôm nay đều được xếp gọn gàng, ở trên bàn Mẫu Đơn dùng bữa sáng, tự nhiên nhìn thấy tờ báo kia. Trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy tờ báo đó, động tác dùng cơm của nàng thoáng chốc bị đông thương mất tích, các vụ trọng án tập trung ở giới thương nhân Thượng Hải, có rất nhiều người thân phận không tầm thường, cho nên có thể được gọi là phú thương, nhất định là kẻ có quyền có thể, vượt trội hơn nhiều phú thương trên tờ báo, chính là Tiêu Luyện Mặc, dựa vào buôn lậu ma túy mà trở nên giàu có nhanh ngày trước, Tiêu Luyện Mặc vẫn là một người có thể hô mưa gọi gió, chỉ một cái giậm chân cũng khiến cả thành phố run bất thình lình, hắn gặp phải vận xui, buôn bán, của cải, địa bàn, nhanh chóng bị phá hoại hoặc ngầm chiếm đoạt, ba trợ thủ đắc lực mà hắn tín nhiệm nhất, nếu không phải phản bội, thì là mất tích, mang theo sổ sách quan trọng nhất của hắn, còn có vô số chứng từ hợp Đơn nhìn tờ báo. Phát hiện ngay cả phía chính phủ cũng đã bắt đầu có ý định điều tra chuyện buôn lậu ma túy, cùng hoạt động giết người của trong nội thành Thượng Hải, sức mạnh của chính phủ, hoàn toàn không thể ngăn cản phạm tội, vì kiếm được món lãi kếch sù, biện pháp hối lộ quan viên thành phố là hữu hiệu nhất. Nhưng bọn quan chức này, sẽ đột nhiên trở mặt, nếu như không có ích lợi lớn hơn nữa dụ dỗ. . . . . . Hoặc là bị uy hiếp ép buộc……Mà tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra nhanh chóng trong mười ngày ngắn ngủi, nàng tận mắt thấy Tiêu Luyện Mặc thực sự đã sụp đổ, đã thất bạiTheo nguồn tin của báo chí, vẫn còn chút dấu vết để lại có thể tìm ra, việc kinh doanh và địa bàn của Tiêu Luyện Mặc, nhiều khả năng là do Hắc gia tiếp nhận, Hắc Trọng Minh là người thu lợi lớn nhất trong chuyện cục khổng lồ như thế, nhất định phải hao phí rất nhiều thời gian, cẩn thận an bài đợi thời cơ thích hợp, có thể đánh đối thủ ngã xuống đất chỉ trong một đòn. Hắc Trọng Minh đã dùng rất nhiều thời gian, để bày ra thiên la địa võng, nên mới có thể trong vòng mười ngày, đã đánh đổ Tiêu Luyện Đơn đặt tờ báo xuống, đi trở về phòng trẻ bé trắng trẻo mập mạp đã tỉnh, đang huơ tay múa chân, con mắt đen đảo đảo. Khi nàng ôm lấy nó, cặp mắt đen bóng kia, liền chuyên chú nhìn nàng, chiếc miệng nho nhỏ tỏa ra mùi sữa thơm mát, đang thì thầm cũng không biết đang nói khi dùng bữa sáng, Mẫu Đơn đã cho đứa nhỏ ăn trước, nhưng nàng không nhịn được lại muốn đến nhìn nó, ôm nó một cái, dùng mặt nhẹ nhàng ma xát khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của khi nhìn thấy con trai, trong lòng nàng mới có thể cảm thấy bình không chỉ một lần ôm nó nhẹ giọng giải thích, thì thào nói với nó, nàng may mắn biết bao nhiêu, mới có thể sinh ra nó, có thể ôm nó."Mẫu Đơn tiểu thư." Người hầu đi vào trong phòng, cung kính nói"Có khách tới thăm, bây giờ đang ở trong phòng khách.""Khách?""Là phu nhân Kim Ngọc Tú." Mẫu Đơn đang vỗ vỗ tay đứa nhỏ đột nhiên dừng lại, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới, phu nhân lại có thể đến Hắc gia. Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?Nàng ôm con trai. Suy tư đi về phía cửa, nhưng mới đi vài bước, liền dừng chân lại. Nàng cúi đầu, có chút đăm chiêu nhìn đứa trẻ trong lồng ngực, khuôn mặt mũm mĩm kia, đang ngậm ngón tay trong miệng, cắn mút chơi nhắc trong chốc lát, Mẫu Đơn xoay người, đi đến bên giường trẻ con, nhẹ nhàng thả con trai lại trên chiếc giường nhỏ ấm áp thoải như đây là cảm xúc bản năng khó có thể nói rõ, nàng phát hiện bản than, rõ ràng không muốn để phu nhân nhìn thấy đứa nhỏ này. Sau khi xác định đứa nhỏ nằm trong giường, cũng không có khóc lóc phản đối, nàng mới rời khỏi phòng trẻ con, đi về hướng phòng phòng khách to như vậy, chỉ có một thân ảnh nhỏ xinh yếu ớt."Phu nhân." Mẫu Đơn kinh ngạc gọi , không thể tin được, bên cạnh Kim Ngọc Tú lại không có đến nửa người làm bạn. Theo như nàng nhớ thì phu nhân chưa từng ra ngoài mà không có người đi theo bảo phụ nữ đã quen được chiều chuộng kia, nhìn thấy nàng, mới lộ ra nụ cười tươi . Nụ cười đó có chút bất đồng so với quá khứ, không hề khoan khai vui vẻ như trước, ngược lại có chút bối rối."Thanh Phong, cuối cùng cô cũng đến." Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, vươn hai tay trắng noãn như ngọc, trong hai tròng mắt trong suốt, ẩn chứa bất lực dày đặc."Phu nhân, bà làm sao vậy?" Nàng kinh ngạc phát hiện, đôi tay nhỏ bé kia, chẳng những lạnh như băng, mà còn khẽ run rẩy ."Bà bị bệnh sao?" Là cảm lạnh sao?"Tôi không sao." Kim Ngọc Tú lắc đầu, miễn cưỡng cười trừ."Đúng rồi, đứa nhỏ đâu? Sao không ôm đến cho tôi nhìn chút?"Ánh mắt Mẫu Đơn không tự chủ được lảng tránh."Nó đang ngủ." Lần thứ hai nàng nói dối với phu nhân."Thật đáng tiếc." Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt, từ trong hốc mắt rơi nước mắt kia, rơi xuống trên tay Mẫu Đơn."Phu nhân?" Nàng không biết làm sao, trơ mắt nhìn hết giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác, như là chuỗi trân châu bị đứt, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp môi Kim Ngọc Tú khẽ run rẩy, qua một hồi lâu, mới phát ra âm thanh bối rối mỏng manh."Tiêu Luyện Mặc bị giết!" Nàng run rẩy, thân mình mềm Đơn vội vàng đỡ lấy nàng."Tiêu Luyện Mặc ? Không phải hắn mất tích sao?""Không, Tiêu Luyện Mặc không phải mất tích." Tiếng nói của Kim Ngọc Tú tràn ngập sợ hãi."Hắc Báo đã tự tay chặt đứt chân tay của hắn, cho tới khi hắn tắt thở, mới ném xuống sông Hoàng Phổ."Hắc Trọng Minh giết Tiêu Luyện Mặc sao?Tin tức trên tờ báo, nhanh chóng hiện lên trong đầu của Trọng Minh chính là người thu được nhiều lợi ích nhất trong vụ việc lần này."Hắc Báo đã nuốt trọn tất cả mọi thứ của Tiêu Luyện Mặc, lại còn muốn giết hắn." Kim Ngọc Tú sợ hãi nói nhỏ, trên mặt tràn ngập nước mắt tuyệt vọng."Tôi vẫn nghĩ, hắn không giống Tiêu Luyện Mặc, sẽ không đê tiện đáng giận như vậy, nhưng sự thật chứng minh, hắn so với Tiêu Luyện Mặc còn đáng sợ tiếp theo, hắn sẽ đối phó anh Thành của tôi."Những lời này, như là một tia chớp, xé rách cuộc sống vừa mới trở nên yên tĩnh của Mẫu Đơn. Mặt nàng trắng bệch, chỉ cảm thấy sàn nhà dưới chân, đột nhiên trống rỗng."Không, hắn sẽ không. . . . . .""Hắn sẽ làm!" Kim Ngọc Tú nói nhỏ."Kim gia là con mồi cuối cùng của hắn, hắn sẽ giết anh Thành của tôi, giống như đã giết chết Tiêu Luyện Mặc vậy. Tôi cũng không sợ chết, nhưng tôi tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương anh Thành." Đột nhiên trong lúc đó, Mẫu Đơn đã biết, mục đích phu nhân đến Hắc gia?Toàn thân nàng rét run, dường như muốn xoay người bỏ chạy, nhưng bàn tay nhỏ bé của phu nhân, nhanh chóng nắm lại, khiến nàng ngay cả muốn bước cũng không thể động đậy ."Giết hắn."Nàng trừng mắt nhìn phu nhân, cả người lạnh Ngọc Tú ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, dùng tiếng nói ngọt ngào yếu đuối kia, nói ra một câu đủ để làm chấn động cả Thượng Hải."Xin cô hãy giết Hắc Báo." Thế giới như muốn nổ Đơn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không có chút máu nào. Nàng muốn bịt lổ tai lại, nhưng đã quá muộn, nàng đã nghe thấy từng từ phu nhân nhân muốn nàng giết Hắc Báo, giết cha của con trai nàng."Không. . . . . ." Nàng hoảng sợ nói nhỏ, như là bị bỏng, giãy ra khỏi bàn tay nhỏ bé kia."Tôi. . . . . . Tôi không làm được. . . . . ."Nhưng tiếng khóc nhu nhược kia, còn tiếng nói trong nước mắt bất lực kia, thoạt nhìn là không có hình dạng, nhưng lại giống như đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ, trói buộc nàng chặt chẽ, không chịu buông tha nàng."Không, chuyện này chỉ có cô mới làm được, chúng tôi bây giờ chỉ có thể dựa vào cô ." Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp."Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải bảo vệ anh Thành." Nhớ tới đang Giang Thành ở trên giường bệnh, lòng Mẫu Đơn rối bời, đó là người đàn ông mà nàng đã từng thề, cả đời nguyện trung thành. Nhưng nhớ tới Hắc Trọng Minh, lòng của nàng lại càng hỗn là cha của con trai nàng, quan trọng hơn là, nàng đối với hắn đã . . . . . . Đã . . . . . . Lồng ngực Mẫu Đơn, như là bị xé rách rất đau đớn , nàng không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, trơ mắt nhìn sắc mặt thê lương của Kim Ngọc Tú, sau đó nàng thấy phu nhân quỳ xuống."Thanh Phong, coi như là tôi xin cô!" Chiếc váy thêu phủ trên mặt đất, lây dính cả giọt nước mắt trong Đơn tuyệt vọng nhìn Kim Ngọc Tú quỳ trên mặt đất trước mắt, giống như con vật nhỏ bé bị buộc vào một góc, bởi vì sợ hãi và khiếp sợ, nên không thể nhúc sao bây giờ?Nàng nên làm cái gì bây giờ?Nàng nên lựa chọn trung thành. Hay là phản bội?Con dao nhỏ trong tay kia, sắc bén sáng sáng bạc trên bề mặt của nó chiếu rọi vào khuôn mặt tái nhợt của Mẫu gắt gao nhắm mắt lại. Nhưng tiếng nói của phu nhân, lại vẫn vang lên ở bên tai của nàng, bất kể nàng trốn tránh như thế nào, cũng không gạt đi Hắc thân nàng run rẩy, giống như lại thấy, khuôn mặt đầy nước mắt của phu nhân, một giọt chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp mềm mại nhân rơi lệ, đưa con dao nhỏ này cho nàng, đôi tay nhỏ xinh kia, vừa trắng vừa mềm, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Cái lạnh từ lòng bàn tay của phu nhân truyền đến con dao, cũng làm đông lạnh trái tim Mẫu Đơn, khi nàng chạm vào nó, nàng cảm thấy toàn thân ớn trước tới giờ Mẫu Đơn không hề biết một con dao nhỏ lại nặng như mở to mắt một lần nữa , nhìn vào tấm gương trên bàn trang điểm, nhìn thấy ánh mắt chật vật thống khổ của nàng. Nhiệm vụ phu nhân giao cho nàng, lúc nào cũng luôn luôn gian khổ như thế, hơn nữa càng lúc càng khó đầu, phu nhân muốn nàng hy sinh thân mình, ở bên cạnh bảo vệ Hắc Trọng Minh, nàng cắn răng hi sinh tấm thân trong sạch của mình. Sau đó, phu nhân muốn nàng ở lại Hắc gia, không được rời đi. Nàng chẳng những bị giam lỏng, bị thương tổn, bị hấp dẫn, còn từng trúng đạn, từng sinh khó, từng thống khổ giãy dụa, kháng lệnh không mang con nàng điTất cả, đều là vì lòng trung thành mà nàng chấp nhận trả bây giờ, sau khi nàng sinh ra đứa con của Hắc Trọng Minh, phu nhân lại muốn nàng tự tay giết Hắc Trọng Minh, nói với nàng chỉ có giết Hắc Báo, Kim gia mới có thể tiếp tục sinh cũng là nhiệm trong cuộc đời nàng, đây là nhiệm vụ khó khăn Đơn nắm chặt con dao, ngay cả khi kẻ cầm dao giết người là nàng, nàng vẫn cảm thấy tâm như bị dao cứa, như bị con dao kia cắm một nhát thật sâu vào tim của cốc, tiếng đập cửa vang lên, cả người nàng chấn động, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, con dao vốn cầm trong tay kia, bởi vì rung động, suýt nữa rơi trên mặt đất. Nàng nhanh chóng cầm lấy con dao, giấu dưới gối nằm, quay đầu lại nói."Vào đi." Một người hầu đẩy ra cửa phòng ra, cung kính đứng ở cạnh cửa, cúi người mở miệng."Tiểu thư Mẫu Đơn, tiên sinh đã về. Mời cô đến nhà ăn dùng bữa."Hắn đã trở lại?Nhanh như vậy!Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện, trong khi nàng bàng hoàng cầm con dao, mặt trời đã xuống núi, bên ngoài đã bị bao phủ bởi bóng đêm dày quá. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt. . . . . . Người hầu thấy nàng nhìn ngoài cửa sổ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chỉ có thể lên tiếng lần nữa."Tiểu thư Mẫu Đơn?" Tiếng gọi khẽ kia, tuy mềm nhẹ, nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi hoảng hốt như cũ, vội vàng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy cảnh giác cùng một bụng quyết tâm"Chuyện gì? .""À, tiên sinh đang ở nhà ăn chờ cô.""Đã biết." Nàng nuốt xuống bối rối, cố gắng duy trì bình tĩnh."Tôi sẽ xuống bây giờ." Người hầu gật đầu, cho dù phát hiện tình trạng khác thường của nàng, nhưng cũng làm bộ không thấy. Người hầu cúi đầu, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, chỉ còn lại có Mẫu Đơn, lặng lẽ nắm chặt hai sao, Hắc Trọng Minh lại về nhanh như vậy? Bình thường, đế đêm khuya hắn mới về, vì sao hôm nay, hắn về sớm như vậy?Trong ngực đau ê Đơn không tự giác vươn tay, dùng sức ngăn chặn trái tim quặn đau của mình, nhưng cho dù như thế nào, cũng không thể ngăn chặn cơn đau nói lạnh lẽo của Phu nhân lại vang như tôi xin họng của nàng phát ra một tiếng rên nhưng nhanh chóng bị chặn biết rõ cái mạng của nàng là do chủ nhân cứu về, nàng thiếu Giang Thành một mạng. Đây là chuyện thật, nàng từng thề trung thành với ông nàng từng thề phải báo đáp ân tình của ông. . . . . . Mẫu Đơn run rẩy đứng dậy, lấy lược chải lại đầu nhìn khuôn mặt người phụ nữ không có chút máu nào trong gương, thấy một giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt người con gái kia, lăn xuống hai má, không tiếng động rơi ngẩng đầu lên. Lau nước mắt trên mặt, sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, kiềm chế đau lòng, cố gắng lấy lại dũng khí, rồi sau đó xoay người ra khỏi phòng, đi về phía nhà ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn thủy tinh, những đóa hồng nhung thật to, thật rực rỡ, kiều diễm nở rộ, được cắm trong bình đặt giữa bàn gỗ thô dày được phủ bởi tấm khăn trải bàn bằng cotton màu trắng, trên bàn đặt sẵn chén đĩa và dao nĩa .Khi Mẫu Đơn đi vào nhà ăn, liền thấy Hắc Trọng Minh đang đứng ở bên cạnh bàn cúi đầu nhìn những đóa hoa hồng vừa mới cắt trong vườn vào, vươn tay ra, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy một đóa hoa, đưa lên mũi cravat trên cổ hắn đã hơi lệch đi một chút, áo vest được tùy tiện treo ở trên ghế, hai tay áo được cuốn lên đến gần khủy này hắn đang cúi mặt, dáng vẻ thoải mái ngửi hương hoa ngọt ngào kia, giống như một người làm vườn bình thường, sáng sớm đang hưởng thụ thành quả lao động do chính mình vất vả tạo ra, chứ không phải là một người đàn ông lãnh khốc vô tình, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn hủy diệt kẻ thù, còn tự tay giết chết người đàn ông thua Đơn nhìn nửa bên mặt anh tuấn ngăm đen kia, trong lòng quặn thắt đau đó, dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, Hắc Trọng Minh bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng đang đứng ở cửa nhà khoảnh khắc khi thấy nàng, khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, sau đó vươn tay về hướng mắt đen mọi khi luôn âm u, nhưng bây giờ lại mang theo tình cảm mà nàng không thể thừa họng Mẫu Đơn thắt chặt, trong nháy mắt này nàng dường như nghĩ muốn xoay người rời đi. Nàng không muốn chạm mặt hắn, không muốn đến gần hắn, nhưng nàng không thể làm như vậy, sự phản kháng của nàng, chỉ càng làm cho hắn bất mãn và căm là, nàng nên làm như vậy, chọc giận hắn, phản kháng hắn, sau đó có lẽ hắn nhất định sẽ bỏ đi, nàng cũng không cần……. Trong nháy mắt, ý tưởng này liền hiện lên trong đầu nàng không thể làm như vậy!Nàng không thể……..Không thể dao động……… Đôi tay lạnh như băng siết chặt lại thành nắm đấm. Mẫu Đơn cố gắng kiềm nén nước mắt vừa muốn dâng lên trong hốc mắt. Nàng hít một hơi thật sâu, mới bắt buộc bản thân đi lên phía trước, đặt tay vào trong tay tay to, dày rộng kia, ấm áp đến không Trọng Minh đưa cành hoa hồng cho nàng, trên thân hoa vẫn còn gai, nàng cẩn thận tiếp nhận, tầm mắt chăm chú nhìn vào những chiếc gai màu xanh bén nhọn không giống như những người giàu sang bình thường, lúc nào cũng dặn dò người hầu loại bỏ những gai nhọn trên thân cây, hắn nói muốn giữ lại bộ dáng vốn có của hoa hồng, cho nên mũi nhọn của những chiếc gai vẫn che kín trên thân cành hồng.“Anh thích hình dáng lúc ban đầu của nó.” Hắn chậm rãi nói, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như có như không. “Đó cũng chính là cách thức chúng nó bảo vệ chính mình.”Mẫu Đơn không thể tìm thấy lời nào để có thể đáp lại hắn, cổ họng của nàng giống như bị thứ bén nhọn gì đó đâm vào. Bởi vậy, nàng vẫn cúi đầu nhìn đóa hoa hoa đỏ tươi hương hoa hồng thản nhiên bay vào trong chop mũi nàng, nhưng mùi hương thânh nhã này cũng không thể xoa dịu sự khẩn trương hồi hộp, cùng với đau lòng trong tim Trọng Minh đi về phía trước, lịch sự kéo ghế ra cho nàng, sau đó ngồi vào vị trí của khi hai người đều ngồi xuống, lão Trương quản gia mới ra lệnh cho người hầu lần lượt bưng từng món ăn lên. Đêm nay, đặt trên bàn là những món ăn mang phong cách Pháp, mỗi một món ăn, từ món chính cho đến món tráng miệng đều là những món cao cấp, được bố trí giống như một bức vị thức ăn rất ngon, nhưng nàng lại không hề có khẩu cúi đầu, dùng chiếc nĩa trong tay chọc chọc đĩa thức ănDạ dày của nàng co rút nhanh, cho dù thức ăn có ngon miệng đến thế nào thì nàng cũng nuốt không đầu bàn đằng kia, truyền đến tiếng nói trầm thấp.“Chiều nay Kim Ngọc Tú đã tới đây à?” Thức ăn trong đĩa đột nhiên đông lạnh lại. Mẫu Đơn hơi hơi cứng đờ, ngẩng đầu cảnh giác, liếc mắt nhìn Hắc Trọng Minh một mặt hắn tự nhiên, đang dùng động tác tao nhã cắt miếng bò bít tết, làm như điều hắn vừa hỏi, chỉ là hôm nay thời tiết có đẹp không?Mẫu Đơn hít thở thật sâu, chỉ có thể gật đầu, rồi sau đó mới lên tiếng trả lời.“Vâng.”“Bà ta tới làm gì?” Hắn hỏi nắm chặt cái nĩa bạc, kiềm nén không cho giọng nói của mình run run.“Tới thăm em.”Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng qua khoảng cách giữa chiếc bàn đưa một miếng thịt bò lên miệng, thong thả nhai kỹ, sau khi nuốt vào, mới tiếp tục mở miệng.“Bà ta không phải đặc biệt tới đây để nói với em chuyện của Tiêu Luyện Mặc chứ?”“Phu nhân có nói một ít.” Mẫu Đơn cố ý đáp thật nhẹ nhàng bang quơ, nhưng đầu ngón tay cầm chiếc nĩa bạc lại bắt đầu trở nên trắng vì dùng sức quá nhiều.“Vậy à?” Hắn nhíu chặt đôi mày nên tận dụng cơ hội để bỏ qua đề tài này, nhưng nàng lại không thể không hỏi ra những nghi vấn trong lòng, cứ như vậy thốt ra “Tại sao anh lại giết Tiêu Luyện Mặc?”Hắc Trọng Minh nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận lời lên án của nàng. Hắn cứ nhìn nàng một lúc, sau đó bưng ly rượu vang lên, uống một ngụm.“Kim Ngọc Tú nói vậy sao?” Hắn không có phủ khoảnh khắc ấy, Mẫu Đơn cảm thấy tuyệt dĩ nàng còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, vọng tưởng tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm, hắn không thật sự giết chết Tiêu Luyện Mặc, lòng dạ hắn không có độc ác như vậy, không có lãnh khốc vô tình như vậy…….Thế nhưng, hắn lại không phủ người đàn ông trước mắt, Mẫu Đơn chỉ có thể gật đầu, cố gắng ép ra một tiếng trả lời suy yếu.“Vâng.”Dường như khóe môi của Hắc Trọng Minh nhếch lên một nụ cười châm biếm, hắn không có tiếp tục hỏi, mà lại cầm lấy dao nĩa, hưởng thụ bữa tối của Đơn vẫn không thể nuốt trôi được thức ăn. Vì thực tế, dạ dày của nàng giống như bị một tảng đá đè nặng, khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn phun một bữa cơm mà kéo dài giống như vĩnh hằng. TruуệnMẫu Đơn Của Hắᴄ Báoᴄủa táᴄ giả Điển Tâm хoaу quanh một ᴄô nàng ᴄó tên là Mẫu Đơn,một ᴄô nàng хinh đẹp, ᴄá tính mạnh mẽ ᴠà ᴄó thân hình biết nói luôn kíᴄh thíᴄh đàn ông...Còn hắn tên làHắᴄ Báo, một trong những tên ᴄó thế lựᴄ ngầm rất nguу hiểm ᴠà tàn khốᴄ. Cô хuất hiện ᴄhẳng qua ᴄũng để hắn ᴄhơi qua đường mà thôi. Nhưng ᴠới tính ᴄáᴄh ᴄá tính, mạnh mẽ ᴄô dần ᴄhiếm lĩnh trái tim ᴄủa hắn lúᴄ nào không haу...Và ᴄũng ᴄhính lúᴄ đó hắn phát hiện ra thân phận thựᴄ ѕự ᴄủa ᴄô!!! Một bí mậtᴠô ᴄùng quan trọng ᴠì nó liên quan trựᴄ tiếp đến ѕự ѕống ᴄòn ᴄủa đang хem Mẫu đơn ᴄủa hắᴄ báo***Truуện “Mẫu Đơn ᴄủa Hắᴄ Báo”Táᴄ giả Điển TâmThể loại hắᴄ bang, nam bá đạo, tí ngượᴄ, ᴄó H, dài 19 ᴄhương hoànNhân ᴠật ᴄhính Mẫu Đơn Thanh Phong - Hắᴄ Trọng MinhRating 7/10Ưu điểm Đâу là mô típ quen thuộᴄ ᴄủa truуện hắᴄ bang. Nam bá đạo ᴠà nữ ᴄhính хinh đẹp. Quả thật ѕau khi đọᴄ хong không để lại ấn tượng gì ᴄho mình. Truуện khá ngắn nên dành ᴄho những ai lười đọᴄ truуện Điểm Cốt truуện dễ đoán, những ᴄhương gần ᴄuối hơi dài dòng. Cáᴄh nữ ᴄhính thừa nhận tình ᴄảm ᴄủa mình khá lâu lắᴄ làm mình hơi bựᴄ nhẹ. Không ᴄó ngoại truуện, nên kết thúᴄ ᴄũng hơi ᴄhóng kết Nếu bạn thíᴄh thế loại hắᴄ bang, ᴄó thể đọᴄ thử. Nhưng ѕẽ không хuất ѕắᴄ, ᴄhỉ tạm đủ. Truуện ngắn nên ᴄó thể giết thời gian nói ấn tượng “Giang ѕơn ᴄủa anh không thể ᴄho em, nhưng mạng ᴄủa anh ᴄó thể ᴄho em.” Hắᴄ Trọng Minh***Ở phía trướᴄ mộ bia, Mẫu Đơn lẳng lặng đứng tận mắt nhìn thấу những người ᴄông nhân хúᴄ từng хẻng ᴄát đất đổ ᴠào bên trong huуệt, dần dần bao trùm quan tài. Nắp quan tài trơn nhẵn dần dần bị đất ᴄát ᴠùi lấp, khi những người ᴄông nhân lấp những phần đất ᴄát ᴄuối ᴄùng, nàng biết, ᴄả đời nàу nàng ѕẽ không bao giờ nhìn thấу ᴄỗ quan tài nàу trong ᴄỗ quan tài kia, ᴄó rất nhiều thống khổ, muốn ᴄhôn ᴠùi những ᴄảm хúᴄ nàу, quả thật không hề dễ nhìn tấm bia mộ kia, hốᴄ mắt ᴄó ᴄhút ướt át, nàng ᴠẫn không thể ngăn ᴄhặn đượᴄ ᴄơn ѕầu não tăng mạnh trong lòng khi ngồi trướᴄ bia mộ mới hình ᴄao lớn, ᴠượt qua ѕân, đi đến bên ᴄũng không ᴄó хoaу người, ᴠẫn nhìn ᴠào bia mộ mới đi đến bên ᴄạnh thân thể nàng, nhìn ᴄhăm ᴄhú ᴠào mộ bia, bàn taу to ᴄầm lấу bàn taу nhỏ bé ᴄủa nàng, một lúᴄ lâu ѕau mới mở miệng.“Cám ơn em.” Hắᴄ Trọng Minh nói.“Từ trướᴄ tới nàу anh đều không thể làm đượᴄ ᴄhuуện nàу.” Hắn lẳng lặng nhìn đất ᴄát đang bao phủ lấу ᴄỗ quan ở bên trong quan tài là người bạn tốt nhất ᴄủa hắn khi hắn ᴄòn nhỏ – Harrу. Sau khi nó bị ᴄhế thành tiêu bản, hắn đã không bao giờ liếᴄ mắt nhìn nó một ᴄái. Harrу đại diện ᴄho quá khứ đã từng ᴠui ᴠẻ ᴄủa hắn, nhưng ᴄũng đại diện ᴄho ᴠiệᴄ hắn bị ᴄha hắn ᴄướp đi tất khi ᴠết thương ᴄủa hắn khỏi hắn, Mẫu Đơn kiên trì muốn tổ ᴄhứᴄ lễ tang ᴄho Harrу, để ᴄho nó хuống mồ уên kiên trì muốn thaу hắn ᴄhôn ᴠùi đi ᴄơn áᴄ mộng thống khổ trong quá Trọng Minh quaу đầu lại, nhìn người ᴠợ bên ᴄạnh, đưa bứᴄ thư trên taу ᴄho nàng.“Là thư ᴄủa ai?” Nàng ᴄó ᴄhút kinh ngạᴄ, hỏi.“Sở Lãng ᴠà Liễu Vũ.” Hắn ᴄhủ động trả lời nàng.“Bọn họ đã bình an đến nướᴄ Mỹ.”“Thật ѕao?” Nàng nhìn bứᴄ thư ᴄhỉ ᴠiết ngắn ngủn mấу ᴄâu, nhưng theo giọng điệu trên thư, nàng biết là do Liễu Vũ thêm Top 13 Anime Hài Hướᴄ Và Anime Bựa "Đỉnh Của Đỉnh" Nổi Tiếng Nhật BảnSau khi Kim Ngọᴄ Tú ᴠà Giang Thành qua đời, thế lựᴄ ᴄủa Kim gia hoàn toàn tan rã, Kim gia như rắn mất đầu, những người ᴄòn ѕống trong nhà tàn ѕát lẫn nhau, muốn nuốt ᴄhửng ѕố lợi nhuận ᴄòn lại, nhưng ᴄuối ᴄùng ᴄũng không đượᴄ ân oán ᴄủa nàng, Liễu Vũ ᴠà Sở Lãng đối ᴠới Kim gia ᴄũng đến đâу ᴄhấm Lãng ᴠà Liễu Vũ ᴄhọn lựa đến Mỹ, rời хa Thượng Hãi, ᴄũng là rời хa nơi đầу rẫу ân ân oán oán nàу, đến thế giới mới, bắt đầu một ᴄuộᴄ ѕống nàng lại lựa ᴄhọn tiếp tụᴄ ở lại Thượng ᴠì người đàn ông mà nàng уêu ᴠẫn ᴄòn ở nơi nàу tranh đấu, ᴠì Hắᴄ Trọng Minh, nàng không hề do dự liền quуết định ở dù là thắng haу bại, ᴄho dù là hắn làm ᴠua một ᴄõi haу là nghèo túng nhất thế gian, nàng ᴄũng quуết định, ѕuốt đời ѕuốt kiếp nàу không rời hắn nửa luуện ᴄủa Hắᴄ gia truуền đến từng trận trai ᴄủa bọn họ đã lấp đầу tiếng ᴄười ᴠào tòa biệt thự ᴠốn ᴄhìm lâu trong thống khổ, tiếng ᴄười nàу ᴄựᴄ kỳ quý giá. Đứa bé trắng trẻo mập mạp đang ᴄhơi đùa ᴄùng người hầu, khi thấу bọn họ đi tới thì nhanh ᴄhóng ᴠươn taу ra, ᴄhờ mong ᴄha mẹ ôm mình, hôn mình.“Đi thôi!” Hắᴄ Trọng Minh nhẹ giọng nói.“Vâng.” Nàng trả dù là ᴄhân trời góᴄ biển, nàng đều ᴄam tâm tình nguуện đi theo hắn. Bọn họ nắm taу nhau ᴄùng đi ᴠề hướng phát ra tiếng ᴄười ᴄủa ᴄon trai. Khi hắn ôm lấу ᴄon, trên mặt bọn họ đều là nụ ᴄười ᴄhồng ᴠà ᴄon, lòng ᴄủa nàng ᴄảm thấу thật ấm áp, thật thỏa từng là Thanh Phong. Nhưng ѕau khi trải qua tất ᴄả những ᴄhuуện nàу, nàng không ᴄòn là Thanh Phong nữa, mà nàng lựa ᴄhọn trở thành Mẫu Đơn ᴄủa Hắᴄ biết, đời nàу kiếp nàу, nàng không ᴄòn mong muốn gì hơn nữa.“Đến đâу.” Một taу Hắᴄ Trọng Minh ôm ᴄon, taу ᴄòn lại ᴠươn ᴠề phía nàng. Bài viết liên quan Cách trị nứt cổ gàĐầm maxi cổ yếm đi biểnNghiên cứu khoa học neuCác loại thuốc bắc dùng để tắm trắngThầm yêu quất sinh hoài nam sáchSụp mi mắt nhược cơ Truyện Mẫu Đơn Của Hắc Báo của tác giả Điển Tâm xoay quanh một cô nàng có tên là Mẫu Đơn, một cô nàng xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ và có thân hình biết nói luôn kích thích đàn ông... Còn hắn tên là Hắc Báo, một trong những tên có thế lực ngầm rất nguy hiểm và tàn khốc. Cô xuất hiện chẳng qua cũng để hắn chơi qua đường mà thôi. Nhưng với tính cách cá tính, mạnh mẽ cô dần chiếm lĩnh trái tim của hắn lúc nào không hay... Và cũng chính lúc đó hắn phát hiện ra thân phận thực sự của cô!!! Một bí mật vô cùng quan trọng vì nó liên quan trực tiếp đến sự sống còn của hắn. Truyện “Mẫu Đơn của Hắc Báo” Tác giả Điển Tâm Thể loại hắc bang, nam bá đạo, tí ngược, có H, HE. Độ dài 19 chương hoàn Nhân vật chính Mẫu Đơn Thanh Phong - Hắc Trọng Minh Rating 7/10 Ưu điểm Đây là mô típ quen thuộc của truyện hắc bang. Nam bá đạo và nữ chính xinh đẹp. Quả thật sau khi đọc xong không để lại ấn tượng gì cho mình. Truyện khá ngắn nên dành cho những ai lười đọc truyện dài. Khuyết Điểm Cốt truyện dễ đoán, những chương gần cuối hơi dài dòng. Cách nữ chính thừa nhận tình cảm của mình khá lâu lắc làm mình hơi bực nhẹ. Không có ngoại truyện, nên kết thúc cũng hơi chóng vánh. Tổng kết Nếu bạn thích thế loại hắc bang, có thể đọc thử. Nhưng sẽ không xuất sắc, chỉ tạm đủ. Truyện ngắn nên có thể giết thời gian được. Câu nói ấn tượng “Giang sơn của anh không thể cho em, nhưng mạng của anh có thể cho em.” Hắc Trọng Minh Ở phía trước mộ bia, Mẫu Đơn lẳng lặng đứng thẳng. Nàng tận mắt nhìn thấy những người công nhân xúc từng xẻng cát đất đổ vào bên trong huyệt, dần dần bao trùm quan tài. Nắp quan tài trơn nhẵn dần dần bị đất cát vùi lấp, khi những người công nhân lấp những phần đất cát cuối cùng, nàng biết, cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy cỗ quan tài này nữa. Bên trong cỗ quan tài kia, có rất nhiều thống khổ, muốn chôn vùi những cảm xúc này, quả thật không hề dễ dàng. Nàng nhìn tấm bia mộ kia, hốc mắt có chút ướt át, nàng vẫn không thể ngăn chặn được cơn sầu não tăng mạnh trong lòng khi ngồi trước bia mộ mới này. Thân hình cao lớn, vượt qua sân, đi đến bên nàng. Nàng cũng không có xoay người, vẫn nhìn vào bia mộ mới xây. Hắn đi đến bên cạnh thân thể nàng, nhìn chăm chú vào mộ bia, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Cám ơn em.” Hắc Trọng Minh nói. “Từ trước tới này anh đều không thể làm được chuyện này.” Hắn lẳng lặng nhìn đất cát đang bao phủ lấy cỗ quan tài. Nằm ở bên trong quan tài là người bạn tốt nhất của hắn khi hắn còn nhỏ – Harry. Sau khi nó bị chế thành tiêu bản, hắn đã không bao giờ liếc mắt nhìn nó một cái. Harry đại diện cho quá khứ đã từng vui vẻ của hắn, nhưng cũng đại diện cho việc hắn bị cha hắn cướp đi tất cả. Sau khi vết thương của hắn khỏi hắn, Mẫu Đơn kiên trì muốn tổ chức lễ tang cho Harry, để cho nó xuống mồ yên nghỉ. Nàng kiên trì muốn thay hắn chôn vùi đi cơn ác mộng thống khổ trong quá khứ. Hắc Trọng Minh quay đầu lại, nhìn người vợ bên cạnh, đưa bức thư trên tay cho nàng. “Là thư của ai?” Nàng có chút kinh ngạc, hỏi. “Sở Lãng và Liễu Vũ.” Hắn chủ động trả lời nàng. “Bọn họ đã bình an đến nước Mỹ.” “Thật sao?” Nàng nhìn bức thư chỉ viết ngắn ngủn mấy câu, nhưng theo giọng điệu trên thư, nàng biết là do Liễu Vũ viết. Sau khi Kim Ngọc Tú và Giang Thành qua đời, thế lực của Kim gia hoàn toàn tan rã, Kim gia như rắn mất đầu, những người còn sống trong nhà tàn sát lẫn nhau, muốn nuốt chửng số lợi nhuận còn lại, nhưng cuối cùng cũng không được gì. Mà ân oán của nàng, Liễu Vũ và Sở Lãng đối với Kim gia cũng đến đây chấm dứt. Sở Lãng và Liễu Vũ chọn lựa đến Mỹ, rời xa Thượng Hãi, cũng là rời xa nơi đầy rẫy ân ân oán oán này, đến thế giới mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng nàng lại lựa chọn tiếp tục ở lại Thượng Hải. Bởi vì người đàn ông mà nàng yêu vẫn còn ở nơi này tranh đấu, vì Hắc Trọng Minh, nàng không hề do dự liền quyết định ở lại. Cho dù là thắng hay bại, cho dù là hắn làm vua một cõi hay là nghèo túng nhất thế gian, nàng cũng quyết định, suốt đời suốt kiếp này không rời hắn nửa bước. Hậu luyện của Hắc gia truyền đến từng trận cười. Con trai của bọn họ đã lấp đầy tiếng cười vào tòa biệt thự vốn chìm lâu trong thống khổ, tiếng cười này cực kỳ quý giá. Đứa bé trắng trẻo mập mạp đang chơi đùa cùng người hầu, khi thấy bọn họ đi tới thì nhanh chóng vươn tay ra, chờ mong cha mẹ ôm mình, hôn mình. “Đi thôi!” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói. “Vâng.” Nàng trả lời. Cho dù là chân trời góc biển, nàng đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Bọn họ nắm tay nhau cùng đi về hướng phát ra tiếng cười của con trai. Khi hắn ôm lấy con, trên mặt bọn họ đều là nụ cười tươi. Nhìn chồng và con, lòng của nàng cảm thấy thật ấm áp, thật thỏa mãn. Nàng từng là Thanh Phong. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện này, nàng không còn là Thanh Phong nữa, mà nàng lựa chọn trở thành Mẫu Đơn. Mẫu Đơn của Hắc Báo. Nàng biết, đời này kiếp này, nàng không còn mong muốn gì hơn nữa. “Đến đây.” Một tay Hắc Trọng Minh ôm con, tay còn lại vươn về phía nàng. “Chúng ta về nhà đi.” “Được, chúng ta về nhà.” Nàng cầm tay hắn. Bọn họ đi về hướng tòa biệt thự. Nhà, nơi mà bọn họ đã gặp nhau. TOÀN VĂN HOÀN Mời các bạn đón đọc Mẫu Đơn Của Hắc Báo của tác giả Điển Tâm. Nelson Mạt Mã là nhân vật nổi danh lừng lẫy trong giới thuế vụ Pháp, hắn đến từ nước Pháp, tự xưng có tước vị, nhưng không ai biết rốt cuộc là thật hay giả. Chỉ biết là hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có nhiều nhân vật giàu có giúp đỡ, thường xuyên ra vào giới thượng, một trong số những người đó là Hắc Trọng Minh.“Tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh, được biết tên cô không?” Nelson mỉm cười, vươn tay ra, lễ phép không chê vào đâu được.“Mẫu Đơn.” Nàng nhẹ giọng nói xong, cũng vươn tay, Nelson hôn lên tay nàng, sau đó lễ phép mỉm cười vuốt cười này, là nàng luyện tập lâu dần thành quen. Dưới sự dạy dỗ của Bạch Diễm Dung, nàng từng luyện tập nhiều lần, cho đến khi toàn bộ cơ mặt đều trở nên cứng ngắc, nụ cười trên mặt nàng mới trở nên tương đối tự nhiên, không còn nét cứng ngắc và miễn cưỡng mắt Nelson nhanh chóng đảo qua da thịt trắng nõn mềm mại của nàng lộ ra bên ngoài bộ lễ phục đỏ rực, trong mắt ngoại trừ ý cười, còn có ánh mắt nam tính tán thưởng và lửa nóng dục vọng.“Mẫu Đơn tiểu thư, tôi có vinh hạnh mời cô một điệu nhảy không?” Hắn vươn tay ra, ân cần mời còn chưa trả lời, Hắc Trọng Minh cũng đã mở miệng.“Có thể.” Hắn vui vẻ khoe bạn gái xinh đẹp, về phần nàng có đồng ý hay không, cũng không quan trọng.“Chẳng qua, điệu nhảy đầu tiên của cô ấy là của tôi.”“Đương nhiên.” Nelson đưa hai tay ra Đơn đứng ở một bên, chỉ có thể duy trì trầm rằng, đêm nay Hắc Trọng Minh cự tuyệt để cho nàng nhảy điệu đầu tiên cùng người khác, nhưng cũng không có nghĩa là sau này hắn sẽ không đem nàng chuyển nhượng cho người đàn ông đã nghe qua loại tin đồn này, phụ nữ với hắn mà nói so với lễ vật cũng không có gì khác biệt. Từng có mấy người phụ nữ, bởi vì làm ăn, bởi vì đền ơn, bởi vì không biết nguyên nhân, đều bị Hắc Trọng Minh chuyển nhượng, hoặc là tặng cho người mà, một khi rời đi Hắc Trọng Minh, nhiệm vụ của cô cũng thất dù như thế nào, cô phải nghĩ cách được ở nhạc trên sân khấu, vào lúc này tấu lên khúc nhạc mới, từ điệu Valse ban đầu nhẹ nhàng tao nhã, đổi thành điệu Tăng-gô nhiệt tình rực người đều đứng dậy, đàn ông hướng tới phụ nữ mời mọc, mà Hắc Trọng Minh cũng cúi đầu, hướng tới Mẫu Đơn bên cạnh, cười như không cười nhướng mày.“Đến đây đi, đừng để cho Nelson đợi lâu.” Hắn thậm chí không có hỏi nàng có thể khiêu vũ hay không, bàn tay to, dày đã ôm lấy eo sáng ở bốn phía, bởi vì tiệc rượu trong sảnh, vô số kính chiết xạ lớn, có vẻ càng chói mắt, cũng lộ ra đường vân của bàn tay hắn, chiếu sáng càng rõ hơn. Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, bỏ vào lòng bàn tay vi-ô-lông tạo ra tiếng nhạc mềm mại như tơ, đón tiếp những vị khách trong sàn nhảy, tiếp theo, tiếng đàn dương cầm tiến vào đoạn tiết tấu mạnh mẽ vang lên, hắn dùng lực đem nàng, kéo vào sân nhảy, một tay khé nắm bắt tay nàng, một tay kia cầm thắt lưng của ba tháng trước, đối với vũ đạo nàng không biết gì cả, tuyệt đối sẽ đứng ngây ngốc trong sân võ thuật và vũ đạo vốn cùng một nhịp thở, hơn nữa Bạch Diễm Dung đặc biệt mời đến danh sư dạy, thân thể nàng linh hoạt mềm mại, rất nhanh học xong tất cả các bước nhảy, ngay cả danh sư đến chỉ dạy, đều liên tục khen tư chất thông minh của điệu Tăng-gô vũ đạo và tiết tấu mãnh liệt này, nàng lại càng am hiểu. Nếu, Hắc Trọng Minh tính toán xem nàng ở trong này ra ngây ngốc, thì hắn chắc chắn sẽ thất mỗi một phách của nhạc khúc, Mẫu Đơn đi theo bước chân của hắn, ngẩng đầu tiến lên, lui về phía sau, xoay tròn. Làn váy đỏ tươi, theo bước nhảy của nàng bay không hề sai một bước nhảy nào, cho dù đối mặt với dẫn dắt mạnh mẽ của hắn, nàng cũng không lùi bước chút nào, thậm chí cố ý tách tác này chọc giận Hắc Trọng Minh. Hắn vươn hai tay, đem nàng trở lại bên cạnh, làm cho nàng dường như là thẳng tiến vào trong lồng ngực Đơn cũng không đồng ý đi vào khuôn khổ như thế, con ngươi đen trong suốt vẫn tràn ngập khiêu híp mắt, cười lạnh, bàn tay to siết chặt nàng, thân hình cường tráng tiến theo âm nhạc, lại mãnh liệt đi tới, làm cho nàng lui về phía nhân này, hoàn toàn không theo phép tắc!Mẫu Đơn bất mãn theo bước hắn, nhưng rõ ràng cảm giác được, giữa đùi hắn rắn chắc, hoàn toàn cùng nàng cọ sát kịch liệt. Mỗi một bước đi tới, hắn sẽ ác ý, dùng chân dính vào không khí tóe lên tia phối hợp với âm nhạc, dựa vào động tác xoay tròn, lại một lần nữa ý đồ rời đi vòng ôm mạnh mẽ bá đạo của hắnHắn buông lỏng ra một bàn tay, mà nàng thừa cơ muốn tạo khoảng cách giữa hai người, không hề biết mới quay đầu lại, đã phát hiện hắn lợi dụng lúc nàng xoay tròn, gắt gao theo đi, còn thừa dịp nàng xoay người, một lần nữa bắt được cánh tay tự do ngắn ngủi kia của phút này, hai tay của nàng giao nhau, bị nắm bên hai sườn. Tuy rằng nàng đưa lưng về phía hắn, nhưng không hề nghi ngờ, hắn lại một lần nữa thành công đem nàng bao vây trong lồng lưng trắng nõn trần trụi bị ép dán chặt trên thân thể hắn. Nàng khẽ hít một hơi, nhưng lại cảm giác được, vật nam tính dưới quần áo hắn chọc thẳng vào nàng.“Thử rất tốt, em có thể thử lại một lần.” Hơi thở nóng rực dán bên tai nàng, trong lời nói khàn khàn kia mang ý cười. Vừa nói chuyện đồng thời, hắn giúp nàng đi tới, với hơi thở ấm nóng cứng ngắc, tiếp xúc với đường cong trên lưng nàng trở nên ửng hồng, không thể tin được, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hắn còn có thể cương lên!Đàn dương cầm và đàn vi-ô-lông hỗ trợ cho nhau, ở trong không khí tao nhã quấn quấn lấy nhau, có lúc lại cho nhau nhiệt tình khích động, đối đầu lẫn nhau như Hắc Báo và Mẫu Đơn trong sàn một lần xoay tròn, mỗi một lần trở lại, đôi môi kia đều mang theo hơi nóng, quét qua gò má ửng hồng, bờ vai trắng như tuyết và cái gáy mẫn cảm của nàng, mà đôi bàn tay to, nóng rực của hắn lại lưu luyến ở trên tấm lưng trần và thắt lưng của nhảy này, không phải chỉ là một điệu động của Hắc Trọng Minh thật tự nhiên, giống như là đang ở trước mặt mọi người, làm tình với nàng. Hắn hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt người bên ngoài, lại càng không để ý, người ta có nhìn thấy dục vọng của hắn hay lần tạm ngừng ngắn ngủi, hắn kéo đùi phải của nàng hướng lên gần thắt thế này, bắt buộc nàng chỉ có thể mặt đối mặt với thân hình cứng rắn của hắn, cảm giác được rõ ràng hơn, dục vọng giữa hai chân hắn cách lớp vải mỏng manh tiếp xúc với cánh hoa mềm mại của nàng. Hai gò má nàng ửng hồng, run rẩy ngửa đầu, trừng mắt người đàn ông tà ác nhận được sự tức giận của nàng, khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên mỉm cười. Hắn hưởng thụ điệu nhảy này, nhưng cái chính là hắn muốn hưởng thụ sự khốn quẫn, bối rối của dưng, tức giận dấy lên, tính cách không chịu thua làm cho nàng cố ý vươn tay phải, cuốn trên cổ hắn, thân thể mềm mại chẳng những cố ý áp sát, lấy đôi môi đỏ mọng quét qua cổ hắn, thậm chí còn đem tay trái thâm nhập vào bên ngoài Âu phục, xoa nắn trong ngực Trọng Minh rõ ràng cố cứng đờ, đôi mắt chớp chớp sâu kiên cường liếc hắn, chơi đùa không phải là đặc quyền của hắn, cho nên nàng sẽ chơi với lúc hắn chưa phản ứng lại, Mẫu Đơn đẩy hắn ra, thối lui khỏi bộ ngực rộng lớn, lần này hắn chưa kịp vươn tay kéo nàng hắn tiếp cận, nàng liền cố ‎ý thối lui nhưng tự do lúc nào cũng xa xỉ, hắn bước nhanh hai bước, vượt qua nhịp của nàng , kéo gần khoảng cách giữa hai biết chạy không được, cho nên giả vờ trở lại trong lồng ngực hắn, đi từng bước tới gần hắn, khi tới gần, lúc hắn sắp bắt được, nàng lại lui về phía sau rời mắt Hắc Trọng Minh, cháy lên ngọn lửa, chớp mắt bắt được tay nàng. Đông tác hắn nhanh nhẹn, cho dù nàng đi phía trái, hoặc đi phía phải, hay là lui lại phía sau, hắn đều có thể phối hợp không chê vào đâu được, như là đã sớm cùng nàng nhảy qua hàng trăm có Mẫu Đơn biết, là trước đó hắn tính toán từng động tác của nàng, cũng gắt gao đi theo, biết được phương hướng di chuyển của hắn nắm ở thắt lưng của nàng ép buộc nàng ngửa lên, nàng có thể cảm giác rõ ràng được, tim trong lồng ngực hắn đập rất mạnh và Tăng-gô dữ dội , làm cho thân thể của nàng nóng lên, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy dọc theo cổ của nàng. Hắc Trọng Minh mỉm cười yêu thương, cúi đầu hôn giọt mồ hôi đó, khiến cho nàng rùng mình sợ thấy cặp mắt sáng ngời của Hắc Trọng Minh, Mẫu Đơn mới nhớ tới, vai mà nàng nên sắm, là bạn gái dịu dàng, ngoan ngoãn, hoàn toàn không nên mạo hiểm khiêu chiến mà, nàng nhẫn nại không được, mà hắn từ trước đến nay đều nhiệt tình ganh đua yêu nhảy này, càng lúc càng cuồng dã và mạnh chân dài của hắn kề sát chân của nàng, chặn đường tiến lên của nàng, ép nàng lui về phía sau từng bước. Thân thể hai người gần như không có khe hở, nàng khi thì yếu đuối áp sát, khi thì kiêu ngạo kháng điệu âm vang ở trong không khí ; trong lúc đó hơi thở của họ lại giao hòa cùng lúc âm nhạc chợt nhanh chợt chậm, bọn họ bước những bước nhảy giống nhau, hô hấp hòa lẫn vào nhau, nhịp tim cùng nhảy lên, xoay tròn cùng một hướng..Trong mồ hôi đầm đìa, bọn họ đều đã quên những người và việc ở bên cạnh, trong mắt chỉ có đối phương. Kháng cự biến mất bên trong tiết tấu dữ dội, lúc này chỉ còn lại có tình cảm mãnh liệt nóng nhảy cuối cùng cũng chấm dứt, Mẫu Đơn thở hổn hển, chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, hoàn toàn nói không nên Trọng Minh cũng thở không ra hơi, cúi đầu xuống, im lặng nhìn một lúc lâu, hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đỏ bừng, ẩm ướt mồ hôi của không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng ở chỗ cũ, mặc cho hắn tùy tiện đụng chạm. Nhưng không mãnh liệt như lúc trước, mà giờ phút này, hắn chạm đến nàng mềm nhẹ như vậy, giống như đang vuốt ve âu yếm đồ sứ tinh đôi mắt đen u ám kia, phản chiếu rõ ràng biểu hiện không biết phải làm sao của nàng. Trong khoảnh khắc này Mẫu Đơn còn tưởng rằng, hắn sẽ cúi đầu hôn đột nhiên bốn phía vang lên tiếng vỗ tay, phá vỡ bầu không khí vừa mới bắt đầu nổi lên .Người đi đầu vỗ tay với khuôn mặt tươi cười là lấy cây gậy dài kẹp ở nách, vẻ mặt vui mừng, vừa vỗ tay, vừa tán thưởng .“Thật đẹp, thật đẹp . Đây là điệu nhảy nóng bỏng và kích tình nhất mà ta từng thấy.” Hắn mặt Hắc Trọng Minh khôi phục lại vẻ hờ hững, thậm chí trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng đã khôi phục lại.“Ngài quá khen rồi.” Hắn thản nhiên nói.“Như vậy, điệu nhảy tiếp theo của Mẫu Đơn tiểu thư, hẳn là nên đến phiên ta chứ?” Nelson hỏi, trong ánh mắt xanh biếc chất chứa chờ ảo giác của nàng, hay là Hắc Trọng Minh ớ bên cạnh thật sự nhấp nháy ánh mắt cương ngạnh?“Đương nhiên.” Hắn không có nhìn nàng, vẻ mặt vẫn ung dung như vậy, không chút do dự buông tay nàng ra, đem nàng đưa đến trong tay biết sao, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy ngực căng thẳng. Có loại cảm xúc xa lạ khó có thể nắm bắt, hình ảnh Hắc Trọng Minh buông tay, lặng lẽ hiện lên trong cũng không hiểu được, đó là loại cảm xúc nhạc lần thứ hai vang lên, nàng không có nhiều thời gian để tự hỏi, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân, lần thứ hai hé ra nụ cười, theo Nelson bước vào sân nhảy bắt đầu khiêu nhạc dịu dàng, lần thứ hai tràn ra xung quanh sàn nhảy. Sân nhảy trở nên trống rỗng, mọi người dừng nhảy mấy khúc, bắt đầu bận rộn hoạt động xã ăn ngon, rượu ngon, cùng với âm nhạc uyển chuyển, thật ra chỉ là một tấm bình phong, mọi người đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay chính là vì giao tiếp, buôn bán, để dò xét tin tức, hoặc là đàm phán các khả năng hợp mọi người phân tán ra thành nhiều nhóm nhỏ, chỉ có Hắc Trọng Minh và Nelson vẫn ung dung ngồi ở bàn chính, thưởng thức hương vị của rượu người giống như là cố ý muốn tránh xa họ, ngay cả bàn bên cạnh cũng trống rỗng, chỉ còn hai người bọn rằng Nelson hòa ái dễ gần, hài hước dí dỏm, là nhân vật rất được hoan nghênh trong giới thượng lưu, nhưng Hắc Trọng Minh cũng là nhân vật làm cho mọi người e sợ, tránh né còn không kịp, quyền thế của hắn, cùng với người của hắn, đều không giấu được nguy hiểm, làm cho người ta không dám tới rượu vang đỏ, Nelson thở dài một tiếng.“Mẫu Đơn rất đẹp.” Hắc Trọng Minh nhướng mày, cũng không có mở miệng.“Nên nói như thế nào đây? A, cô ấy rất đặc biệt, khác hẳn với những người đàn bà khác.” Nelson dựa vào cây gậy dài, nhớ lại cặp mắt trong suốt kia, không cố ý che dấu tình cảm. Người phụ nữ này, dường như đang che dấu một bí mật quan này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.“Hắc Báo, tặng cô ấy cho tôi đi!” giọng điệu Nelson thoải mái giống như là thứ hắn yêu cầu chỉ là một ly rượu trên Đơn rời khỏi phòng hóa trang, đi trở về bên cạnh bàn chính, đúng lúc nghe thấy những lời này của Nelson. Ngực nàng thắt lại, căng thẳng đến mức không thể thở được, chỉ có thể nhìn chằm chằm bàn chính, chờ người đàn ông kia mở miệng trả giác Hắc Trọng Minh nhạy bén, đã sớm phát hiện nàng tới gần. Hắn thong thả quay đầu lại, vẻ mặt mê hoặc, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cuối cùng mới thản nhiên nói“Sau này hãy nói, chờ sau khi tôi chán ghét đã.” Hắn trả lời Nelson, nhưng tầm mắt còn đang trên người biết sao, sau khi Hắc Trọng Minh cự tuyệt, ngực Mẫu Đơn ngược lại càng khó chịu. Cái loại tình cảm vừa mới nảy sinh trong sàn nhảy, nhanh chóng được nàng thu lại, lời nói của hắn, ánh mắt hắn, đè nặng lòng là cảm xúc gì?Thất vọng? Hay là mất mát?Càng khó lý giải chính là, vì sao nàng lại đối với Hắc Trọng Minh sinh ra loại tình cảm không hiểu được này?Lúc Mẫu Đơn còn đang hoang mang, hai người đàn ông ở bàn chính, đồng thời đứng lên. Nàng theo bản năng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn, có một cô gái tuyệt đẹp đi tới bàn chính.“Người phụ nữ xinh đẹp kia là Lãm Ngữ Mi phải không?” Nelson thấp giọng hỏi, nhìn không chớp Trọng Minh thản nhiên trả lời“Bà ta chính là Kim Ngọc Tú.” Nelson không yên lòng gật đầu. Nửa giây sau mới phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú sợ hãi.“Kim Ngọc Tú? Vợ của Giang Thành? Người đàn bà kia là Kim Ngọc Tú?”“Đúng vậy.” Giang Thành và Kim Ngọc Tú, ở Thượng Hải có thể nói là không ai không biết, không ai không Ngọc Tú là cháu gái của bô lão tiền triều. Kim gia là gia tộc đại diện cho thế lực của chính phủ, tòan bộ gia tộc đã cắm rễ ở Thượng Hải rất lâu, có sức ảnh hưởng rất lớn, sau khi Giang Thành ở rể Kim gia, đã thành lập một hệ thống, chỉnh đốn lại thế lực, nhân lực và tiền tài, nhúng tay vào công việc buôn bán giao thiệp với khách sạn nước ngoài, thậm chí cùng Hắc Trọng Minh từng có vài lần xung đột, thế lực hai bên, trong lúc đó từ đầu tới cuối đều ngang bằng đến hơn một năm trước, tình thế mới có chuyển Thành mắc bệnh nặng, khó có thể đứng dậy, không thể ra mặt chủ trì, người Kim gia tranh giành quyền lực lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, người bên ngoài lại như hổ giương mắt, đều mơ ước địa bàn Kim gia, hơn nữa Tiêu Luyện Mặc, kẻ lập nghiệp bằng buôn bán thuốc phiện là tích cực nhất, từng bước tiến lên nuốt chửng, làm cho Kim Ngọc Tú vốn chỉ ở khuê phòng, cũng phải xuất đầu lộ diện, bị ép buộc khởi động đại mà một người đàn bà tư chất yếu đuối, vẫn không đủ để khởi động công việc khổng lồ phức tạp của gia tộc. Tất cả mọi việc của Kim gia, đều do bốn thuộc hạ mà Giang Thành tự mình huấn luyện ra phụ Thành bệnh nặng, cũng làm cho người Thượng Hải có cơ hội nhìn thấy lại Kim Ngọc Tú. Điều không thể tưởng tượng nổi chính là, cho dù trải qua hơn hai mươi năm, tóc và lông mày nàng vẫn đen, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp giống như cô dâu mười sáu tuổi ngày cần thấy nàng, mọi người có thể hiểu được, có một số người, có một số việc, cho dù là thay đổi triều đại, cũng sẽ không có nhiều thay chỉ, cách ăn mặc của nàng, vẫn như trước .Cho dù trong yến hội này, mỗi người đều mặc lễ phục hóa trang, nàng vẫn không thay đổi trang phục, quần áo màu hồng có kim tuyến để chéo. Áo khoát ngoài rất rộng, tay áo phía trong là tơ tằm màu đỏ, so với tay áo ngoài dài hơn, để trần những ngón tay trắng muốt. Mặt chiếc váy màu hồng cánh sen xòe rộng, giày thêu màu đỏ theo bên người Kim Ngọc Tú, một tấc cũng không rời, là một người đàn ông cao lớn ít tuổi, vẻ mặt cương nghị mà cảnh giác,một chút cũng không dám lơi Ngọc Tú đi đến bên cạnh bàn chính, cúi đầu mỉm cười với hai người , cặp mắt thuần khiết kia, đơn thuần không tỳ vết.“Hắc Trọng Minh tiên sinh.” giọng nói của nàng thánh thót như chim hoàng oanh.“Rất vui khi gặp được ngài.”“Đây là vinh hạnh của tôi.” Hắc Trọng Minh trả lời rất hợp với lễ nghi, khuôn mặt tuấn tú thậm chí còn mang nụ cười.“Vị này chính là bạn tốt của tôi , tử tước Nelson Mạt Mã.”“Tước gia, hân hạnh gặp người.” Kim Ngọc Tú lần thứ hai cúi đầu, cũng không như người đàn bà bình thường, vươn tay ra cho Nelson hôn. Nàng nghiêng đầu, hai tròng mắt thẳng nhìn hắn.“Lần trước đấu thầu khách sạn mới, bởi vì có tước gia tương trợ, Hắc tiên sinh mới có thể vựợt trội Kim gia, thuận lợi thắng thầu, phải không?” Nelson cười cười, trong nháy mắt cứng giúp đỡ Hắc Báo cạnh tranh, là buôn bán cơ mật, hắn chủ yếu là không muốn cho những phú thương khác ở Thượng Hải biết, nếu không từ nay về sau sẽ cắt đứt nguồn phát ra tin tức cho ngàn lần không nghĩ tới, Kim Ngọc Tú chẳng những biết nội tình, còn làm trò trước mặt bọn họ, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ hỏi.“Tin tức của cô thật chính xác.” Nelson cười Ngọc Tú ở bên cạnh giống như cô gái được khen ngợi, khuôn mặt hơi hơi đỏ.Là công lao của bọn Lãng Thần.” Nàng nói, vui vẻ nhìn về phía người hộ vệ cao lớn bên đầu đến giờ Hắc Trọng Minh vẫn im lặng, lúc này mới mở miệng.“Sức khỏe của Giang Thành tiên sinh gần đây có tốt không?”Khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên lo lắng sâu đậm, khiến người nhìn liền đau lòng.“Anh Thành muốn tôi đừng lo lắng?” Nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt bất lực.“Ngay cả bác sĩ cũng giúp anh Thành giấu diếm, không chịu nói cho tôi biết sự thật.” Nàng nhỏ giọng Trọng Minh cũng không nói gì an ủi nàng. Giang Thành bệnh nặng, là chuyện mọi người đều biết, tất cả an ủi, đều có vẻ quá mức gỉa ngoài mặt, xem ra hắn chuyên tâm nói chuyện với Kim Ngọc Tú, nhưng hắn phát giác, bên cạnh vẻ mặt Mẫu Đơn khác đang khẩn rằng, nàng cố ý che dấu, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhìn mặt không chút thay đổi, nhưng thân thể nàng khẽ run, vẫn là tiết lộ tình cảm chân chính của nàng, hai mắt của nàng cố ý rũ xuống, lảng tránh tầm mắt người bên ngoài .Mà người đứng bên cạnh Kim Ngọc Tú tên Lãng Thần lại nhìn nàng, nhìn chằm chằm gần như vô đàn ông kia nhăn mặt nhíu mày, chẳng những hoang mang, hơn nữa còn khiếp sợ, tầm mắt không ngừng ở khuôn mặt Mẫu Đơn, cùng với dáng người chần chừ không đi, như là xác nhận lại cái mắt kia, tổn thương nàng. Có vài lần ngắn ngủi, lớp mặt nạ bình tĩnh được ngụy tạo, suýt nữa giấu không được bối rối của cũng không phải lần đầu tiên Hắc Trọng Minh nhìn thấy Mẫu Đơn bởi vì ánh mắt đàn ông mà trở nên như thế, thật không biết tại sao. Nhưng ở trước mặt Lãng Thần, Mẫu Đơn lại mất đi bình tĩnh, tất cả đều là vì nói thánh thót của Kim Ngọc Tú thỉnh thoảng truyền đến.“Lúc này anh Thành quan tâm nhất chính là ba mươi chỗ đỗ tàu trước đây của Kim gia ở bến tàu Hoàng Phổ, đều bị người dùng số tiền lớn, uy hiếp dụ dỗ mua đi.” Nàng nhìn Hắc Trọng Minh, con ngươi trong suốt, so với ánh mặt trời còn sáng hơn.“Xin hỏi, người mua chỗ đỗ tàu, có phải là ngài không?” Suy nghĩ thật nhanh mưu kế buôn bán, bị lời nói của nàng phá tan, mà còn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lại đơn thuần giống như cô gái hướng tới thầy giáo đặt câu tròng mắt Hắc Trọng Minh híp lại, sau một lúc lâu lúc sau, mới thấy mở miệng nói.“Đúng vậy.” Hai từ đơn giản, lại khiến Nelson trợn mắt, há hốc mồm. Hắn muốn nói chen vào, chuyển đề tài đi, Kim Ngọc Tú lại nhẹ nhàng thở thanh thở dài kia, có thể làm cho đại đa số đàn ông vì vậy mà xúc động, từ trong lòng sinh ra luyến tiếc sâu sắc. Mà Nelson, chính là một trong số đó.“Như vậy tôi an tâm, ít nhất, chỗ đỗ tàu không phải rơi vào trong tay Tiêu Luyện Mặc.” Chỉ cần nhắc tới Tiêu Luyện Mặc, nàng hơi hơi co rúm muốn quên đi sợ hãi trong lòng, nàng tiếp tục hỏi“Chỗ đỗ tàu của Hắc gia ở bến tàu Hoàng Phổ đã có hơn năm mươi mấy chỗ, bây giờ lại có thêm ba mươi mấy chỗ nữa, vậy là ngài đã có được hơn phân nữa số chỗ đỗ tàu ở bến tàu Hoàng Phổ rồi.” Hắc Trọng Minh không có trả Ngọc Tú nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ cẩn thận xoa những cánh hoa ở tay áo bên trong.“Hay là, trừ bỏ khách sạn, sòng bạc, cùng với câu lạc bộ đêm ở ngoài, ngài còn có tính toán mới?”“Tôi chuẩn bị xây dựng nhà máy sản xuất thép ở Thượng Hải.” Hắn nói cực kỳ bình thản.“Nhà máy thép?” Kim Ngọc Tú suy tư trong chốc lát, thì thào tự nói.“Phải, là do cung không đủ cầu, cho nên tất yếu phải xây dựng nhà máy thép.” Hắn chủ động nói ra đáp án.“Là sắt thép.” Kim Ngọc Tú giật mình!“Đúng rồi, Thượng Hải cần thép, từ trước đến nay đều dựa vào nước ngoài, nếu ở Thượng Hải có nhà máy thép, chẳng những có thể cung ứng nhu cầu ở Thượng Hải, thậm chí có thể tiêu thụ ra nước ngoài.” Đây mới là ý đồ của Hắc Trọng Minh, đó là nguyên nhân mua chỗ đỗ thuyền ở bến tàu Hoàng Phổ, một khi quyền sản xuất và tiêu thụ, đều nằm ở trong tay hắn, không khó để đoán được lợi ích sẽ cuồn cuộn mà đến.“Hắc tiên sinh quả nhiên là mưu tính sâu xa.” Kim Ngọc Tú tán thưởng, còn muốn nói, bên cạnh đích Lãng Thần mở miệng .“Phu nhân, nên đi thôi.” Hắn nói, hai mắt nhìn chăm chú vào góc yến hội, kẻ địch của Kim Gia, Tiêu Luyện Mặc đã đến, mọi người xúm xít vây quanh hắn, vừa bước vào đại sảnh đã nghe hắn làm càn, ba hoa khoát lác nói lời thô tục, gợi sự chú ý của mọi Ngọc Tú quay đầu lại, cũng là đột nhiên giật mình, vội vàng cáo lui.“Hắc tiên sinh, tước gia, ta xin cáo từ trước.” Bộ dáng nàng kinh hoảng, như chim hoàng yến thấy sói .Lãng Thần ở bên cạnh bảo vệ nữ chủ nhân rời đi, đột nhiên xoay người lại, trong lòng mong mỏi Mẫu Đơn liếc mắt nhìn hắn một cái. Trong mắt hắn, thêm phần chắc theo bóng dáng Kim Ngọc Tú, Nelson vội vàng hỏi“Hắc Báo, anh làm chuyện gì thế, sao lại nói hết với cô ta?” Hắn hoàn toàn không thể hiểu được.“Cho dù không nói, bà ta cũng có thể điều tra ra.” Hắc Trọng Minh chậm rãi trả Luyện Mặc can thiệp, đủ để cho Kim gia sứt đầu mẻ trán, mà hắn nói cho Kim Ngọc Tú, tất cả đều là sắp đặt bố cục chỗ sáng, về phần bố cục chỗ tối , trong lòng hắn đều có tính toán. Đến lúc đó, Tiêu Luyện Mặc cùng Kim gia đấu đá triền miên, cho dù ai thắng ai bại, hắn đều có thể đạt được thời cơ, có được ích lợi lớn mà, ngoại trừ tranh đấu gay gắt ở ngoài, tâm tư thâm trầm của hắn, vẫn khóa ở trên người Mẫu khi Lãng Thần rời đi, nàng mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào bóng dáng đang dần khuất xa của Lãng Thần, nhắm chặt đôi môi đỏ mọng, như là giấu thiên ngôn vạn mắt của nàng, vẻ mặt của nàng, tất cả biểu hiện, tất cả đều bị Hắc Trọng Minh để ở trong tất cả những biểu hiện này chứng tỏ nàng để ý người đàn ông kia biết bao nhiêu. TruyệnMẫu Đơn Của Hắc Báocủa tác giả Điển Tâm xoay quanh một cô nàng có tên là Mẫu Đơn,một cô nàng xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ và có thân hình biết nói luôn kích thích đàn ông…Còn hắn tên làHắc Báo, một trong những tên có thế lực ngầm rất nguy hiểm và tàn khốc. Cô xuất hiện chẳng qua cũng để hắn chơi qua đường mà thôi. Nhưng với tính cách cá tính, mạnh mẽ cô dần chiếm lĩnh trái tim của hắn lúc nào không hay…Và cũng chính lúc đó hắn phát hiện ra thân phận thực sự của cô!!! Một bí mậtvô cùng quan trọng vì nó liên quan trực tiếp đến sự sống còn của hắn. Đang xem Mẫu đơn của hắc báo ***Truyện “Mẫu Đơn của Hắc Báo”Tác giả Điển TâmThể loại hắc bang, nam bá đạo, tí ngược, có H, dài 19 chương hoànNhân vật chính Mẫu Đơn Thanh Phong – Hắc Trọng MinhRating 7/10Ưu điểm Đây là mô típ quen thuộc của truyện hắc bang. Nam bá đạo và nữ chính xinh đẹp. Quả thật sau khi đọc xong không để lại ấn tượng gì cho mình. Truyện khá ngắn nên dành cho những ai lười đọc truyện Điểm Cốt truyện dễ đoán, những chương gần cuối hơi dài dòng. Cách nữ chính thừa nhận tình cảm của mình khá lâu lắc làm mình hơi bực nhẹ. Không có ngoại truyện, nên kết thúc cũng hơi chóng kết Nếu bạn thích thế loại hắc bang, có thể đọc thử. Nhưng sẽ không xuất sắc, chỉ tạm đủ. Truyện ngắn nên có thể giết thời gian nói ấn tượng “Giang sơn của anh không thể cho em, nhưng mạng của anh có thể cho em.” Hắc Trọng Minh*** Ở phía trước mộ bia, Mẫu Đơn lẳng lặng đứng thẳng. Nàng tận mắt nhìn thấy những người công nhân xúc từng xẻng cát đất đổ vào bên trong huyệt, dần dần bao trùm quan tài. Nắp quan tài trơn nhẵn dần dần bị đất cát vùi lấp, khi những người công nhân lấp những phần đất cát cuối cùng, nàng biết, cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy cỗ quan tài này nữa. Bên trong cỗ quan tài kia, có rất nhiều thống khổ, muốn chôn vùi những cảm xúc này, quả thật không hề dễ dàng. Nàng nhìn tấm bia mộ kia, hốc mắt có chút ướt át, nàng vẫn không thể ngăn chặn được cơn sầu não tăng mạnh trong lòng khi ngồi trước bia mộ mới này. Thân hình cao lớn, vượt qua sân, đi đến bên nàng. Nàng cũng không có xoay người, vẫn nhìn vào bia mộ mới xây. Hắn đi đến bên cạnh thân thể nàng, nhìn chăm chú vào mộ bia, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Cám ơn em.” Hắc Trọng Minh nói. “Từ trước tới này anh đều không thể làm được chuyện này.” Hắn lẳng lặng nhìn đất cát đang bao phủ lấy cỗ quan tài. Nằm ở bên trong quan tài là người bạn tốt nhất của hắn khi hắn còn nhỏ – Harry. Sau khi nó bị chế thành tiêu bản, hắn đã không bao giờ liếc mắt nhìn nó một cái. Harry đại diện cho quá khứ đã từng vui vẻ của hắn, nhưng cũng đại diện cho việc hắn bị cha hắn cướp đi tất cả. Sau khi vết thương của hắn khỏi hắn, Mẫu Đơn kiên trì muốn tổ chức lễ tang cho Harry, để cho nó xuống mồ yên nghỉ. Nàng kiên trì muốn thay hắn chôn vùi đi cơn ác mộng thống khổ trong quá khứ. Hắc Trọng Minh quay đầu lại, nhìn người vợ bên cạnh, đưa bức thư trên tay cho nàng. “Là thư của ai?” Nàng có chút kinh ngạc, hỏi. “Sở Lãng và Liễu Vũ.” Hắn chủ động trả lời nàng. “Bọn họ đã bình an đến nước Mỹ.” “Thật sao?” Nàng nhìn bức thư chỉ viết ngắn ngủn mấy câu, nhưng theo giọng điệu trên thư, nàng biết là do Liễu Vũ viết. Xem thêm Sau khi Kim Ngọc Tú và Giang Thành qua đời, thế lực của Kim gia hoàn toàn tan rã, Kim gia như rắn mất đầu, những người còn sống trong nhà tàn sát lẫn nhau, muốn nuốt chửng số lợi nhuận còn lại, nhưng cuối cùng cũng không được gì. Mà ân oán của nàng, Liễu Vũ và Sở Lãng đối với Kim gia cũng đến đây chấm dứt. Sở Lãng và Liễu Vũ chọn lựa đến Mỹ, rời xa Thượng Hãi, cũng là rời xa nơi đầy rẫy ân ân oán oán này, đến thế giới mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng nàng lại lựa chọn tiếp tục ở lại Thượng Hải. Bởi vì người đàn ông mà nàng yêu vẫn còn ở nơi này tranh đấu, vì Hắc Trọng Minh, nàng không hề do dự liền quyết định ở lại. Cho dù là thắng hay bại, cho dù là hắn làm vua một cõi hay là nghèo túng nhất thế gian, nàng cũng quyết định, suốt đời suốt kiếp này không rời hắn nửa bước. Hậu luyện của Hắc gia truyền đến từng trận cười. Con trai của bọn họ đã lấp đầy tiếng cười vào tòa biệt thự vốn chìm lâu trong thống khổ, tiếng cười này cực kỳ quý giá. Đứa bé trắng trẻo mập mạp đang chơi đùa cùng người hầu, khi thấy bọn họ đi tới thì nhanh chóng vươn tay ra, chờ mong cha mẹ ôm mình, hôn mình. “Đi thôi!” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói. “Vâng.” Nàng trả lời. Cho dù là chân trời góc biển, nàng đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Bọn họ nắm tay nhau cùng đi về hướng phát ra tiếng cười của con trai. Khi hắn ôm lấy con, trên mặt bọn họ đều là nụ cười tươi. Nhìn chồng và con, lòng của nàng cảm thấy thật ấm áp, thật thỏa mãn. Nàng từng là Thanh Phong. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện này, nàng không còn là Thanh Phong nữa, mà nàng lựa chọn trở thành Mẫu Đơn. Mẫu Đơn của Hắc Báo. Nàng biết, đời này kiếp này, nàng không còn mong muốn gì hơn nữa. Xem thêm “Đến đây.” Một tay Hắc Trọng Minh ôm con, tay còn lại vươn về phía nàng. Related Post You Missed

mẫu đơn của hắc báo