Nhà vua yêu người vợ thứ tư nhất và luôn chiều theo mọi sở thích của bà, không bao giờ từ chối. Kế đến là người vợ thứ ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng luôn muốn đưa bà đi theo. Yêu em muôn đời dẫu cho ngày sau ta chẳng có nhau Anh yêu em. Trái tim anh nó lại bắt đầu biết rung động trở lại sau từng ấy lần đau buồn khổ tâm và cô đơn sau từng ấy ngày tháng năm, khi anh bắt gặp khuôn mặt rồi đến cái nụ cười của em. Được sạch. 19:34 nguonsongmoi. Thứ Sáu Tuần XII Mùa Thường Niên Lời Chúa: Mt 8,1-4 1 Khi Chúa Giêsu ở trên núi xuống, đám đông dân chúng theo Người. 2 Có một người cùi đến lạy Người mà thưa rằng: "Lạy Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa tôi được sạch". 3 Chúa Giêsu Mỗi khi bị vợ phát hiện, anh đều khẩn khoản xin cô tha thứ, nhưng rồi sau đó lại ngựa quen đường cũ, thói trăng hoa đã ngấm vào máu anh. đau khổ, tuyệt vọng lắm. Là vợ, biết chồng mình đầu ấp tay gối với người đàn bà khác, không làm sao sống yên ổn cho được "Được rồi, tán gẫu đến đây thôi" Shinichi vẫy vẫy tay tỏ ý chủ đề này không cần thiết tiếp tục. Điều anh càng muốn biết là: " Bác sĩ Hakuba, lúc anh điều trị cho vợ của tôi anh có thể che giấu tình trạng của vợ tôi với các bác sĩ khác trong bệnh viện này. Tha thứ đi thôi! Nhìn lén cô gái khác cũng không phải là chuyện gỉ lớn!" Một ông chú tham gia náo nhiệt đáp lời. Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn Đồng Thiên Ái trong ngực, nở ra nụ cười động lòng người "Thôi mà! Vợ yêu tha lỗi cho anh đi!" Tha thứ cho phép chúng ta chấp nhận sự không hoàn hảo mà không cần phải chấp nhận nó. Tha thứ được trải nghiệm ở hai cấp độ. Đầu tiên là rõ ràng nhất. Có một sự kiện: Chúng tôi đã sai hoặc chúng tôi nhận thấy một cuộc tấn công. Hành vi đó cần được tha thứ. Thứ bạn muốn trong hôn nhân chẳng phải là hạnh phúc ư? Nếu phải sống với người cạn tình, làm mình đau đớn thì tốt nhất là nên ly hôn. Để chấm dứt cho cuộc sống hôn nhân thất bại, bạn còn trẻ còn nhiều cơ hội. Hãy cứ buông bỏ người làm mình đau, ngoài kia còn nhiều người tốt. Vay Nhanh Fast Money. " Ở đây là đâu? Mọi người là ai? Tôi là ai? "Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài đăng đẳng....đối với hắn là vậy. Một người ngỡ ngàng, bà Lâm thì khóc nấc lên, bác sĩ Hứa thì đi đến kiểm tra lại sức khỏe của cô, còn hắn thì...." Em bị sao vậy!? Đây là nhà của chúng ta, anh là " chồng " em nè Như Tuệ..! "Hắn cố gắng giải thích cho cô. " Chồng "...bây giờ hắn còn cái tư cách tự xưng mình là chồng cô khi đã gây ra cho cô bao nhiêu đau khổ sau? Hắn còn không biết rằng bây giờ cô còn thừa nhận hắn là chồng cô hay sẽ căm ghét hắn. Khi cô tỉnh lại, hắn mừng đến nỗi không diễn tả được lời nào, nhưng kéo theo đó là sự sợ hãi, sợ cô sẽ rời xa hắn...." Hạ Vũ, chắc khi gặp tai nạn đầu cô ấy đã bị va chạm nên.... Có thể sau này sẽ khỏi.... "" Chị ấy bị mất trí nhớ ư!?" Umk... Có thể nói là vậy... "Hạ Vũ như người mất hồn, do anh, đều tại tại anh, tại anh vô tình, tại anh ngu ngốc, tại anh ác độc khiến cô mất đi đứa con đầu lòng, khiến cô rơi vào cảnh tượng sống chết không rõ giờ còn mất trí nhớ... Mọi người kể cả người làm đều vô cùng buồn rầu, nhìn vào đôi mắt anh, họ thấy sự hối hận cùng đau khổ trong giờ Như Tuệ vẫn chưa hiểu gì chỉ biết người đàn ông trước mặt là chồng cô... Thiếm Miên, người đã từng chăm sóc cô như hiểu được sự việc, liền vội vàng lên tiếng nhằm xua tang cái hoàn cảnh đau buồn cũng như tạo cho Như Tuệ một cái cảm nhận tốt về ngôi nhà này.. về cậu chủ." A...thiếu phu nhân đã tỉnh lại, tôi xuống nấu cháo cho cô ấy đây ạ.. "" À...đúng vậy, mọi người xuống chuẩn bị đồ ăn..."" Cậu chủ, chúng tôi đi đây... "" À, mọi người đi đi! "Như hiểu được sự việc, họ cùng nhau đóng một màng kịch hạnh phúc trước mặt Như Tuệ, nhưng không ai biết rằng màng kịch này sẽ kéo dài bao lâu. Mượn cớ để Như Tuệ nghỉ ngơi, bà Lâm cùng Hạ Vũ với hai người kia qua một căn phòng khác để nói chuyện..." Hạ Vũ, tôi nghĩ thời gian này cậu nên chăm sóc cô ấy thật tốt để lấy lòng cô ấy, nếu một ngày cô ấy nhớ lại e rằng... "" Đúng vậy, anh hai... "" Tôi biết chứ, cảm ơn mọi người nhắc nhở, cô ấy thành bây giờ đều là do tôi..."" Haizzz...Chúng ta cũng không nên nhắc đến chuyện của đứa bé.. Ôi! Đứa con dâu tội nghiệp của ta... "Từ hôm đó, hắn cố gắng hết sức chăm sóc cho cô. Nhưng...cô lại trở nên lạnh lùng lạ thường và một đôi mắt vô hồn. Cô cũng chẳng quan tâm gì đến hắn. Hắn luôn hỏi tại sao lại như vậy...nhưng nghĩ lại đều là do anh cả thôi. Bác sĩ cũng đã từng nói là do tâm bệnh. Còn ai ngoài hắn gây ra nữa... Haizzzz.....Ban đêm, hắn ôm cô vào phòng ngủ, cô từ chối, hắn lấy cớ do họ là vợ chồng, vợ chồng thì có gì phải sợ... lúc trước đều là vậy mà....Nói đến cô, tuy được hắn chăm sóc cẩn thận nhưng mỗi khi tiếp xúc với hắn cô đều có cảm giác lo sợ. Chẳng lẽ người đàn ông này không phải chồng cô... Chắc do trước đây cô bị hắn....nên cô luôn sợ...sợ người đàn ông này chỉ là do cô không nhớ thôi!!Hắn biết cô thích chơi xích đu nên đặc biệt đích thân làm xích đu cho cô. Khi tìm chỗ treo, Hạ Vũ nhìn vào cái góc tường, nơi mà hắn thấy thân hình nhỏ nhắn của cô nằm trong cơn mưa lạnh. Tim hắn như có ai cố tình bóp mạnh, khi đó hắn đã lo lắng cho cô, hắn không nhận ra hắn đang yêu mà lại trấn an là sự thương hại. Cố tránh xa cái chỗ...đó ra để không gây lại cái kí ức đó cho dắt tay cô ra vườn." Như Tuệ, em xem anh làm xích đu cho em kìa, anh nhớ rằng em rất thích chơi trò này! "" Umk, cảm ơn anh nha! "Nghe câu nói lạnh như băng của cô, làm hắn rất đau nhưng nhớ lại, lúc trước hắn cũng lạnh lùng như vậy với cô, thậm chí còn không còn không có tiếng cảm ơn. Nhưng công nhận cái xích đu đúng là đẹp thật còn treo ở một nơi vô cùng thích hợp. Nơi đây xung quanh tròng rất nhiều loại hoa, còn có một cái cây vô cùng to dùng để treo xính ngồi hắn đứng. Hắn khẽ đẩy cái xích đu. Nhìn đôi mắt cô có vẻ như có cái gì đó rất hào hứng nhưng cô không cười... Nhớ lại lúc nhỏ, khi hắn thấy cô chơi xích đu, cô cười rất tươi còn đẩy xích đu lên rất cao...Hắn cười khinh bỉ. Mới đây, cô chăm sóc cho hắn, hắn lạnh lùng với cô. Còn giờ hắn yêu thương cô, cô lại nhìn hắn như người vô tâm...-love-Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của tui nha. Tui mừng còn hơn được cho quà nữa đóa. Truyện còn nhiều sai sót với lại tg làm biếng dữ lắm. ♪☆\^0^\ ♪/^-^/☆Bye bye!! * vẫy tay * > Sau >>Ủng hộ Truyện Hay KhácCậu Chủ Hồ ĐồThiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu ThưNạp Thiếp KýCận Thân Bảo TiêuKén Cá Chọn CanhTối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh MẽGiáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp ChưaTư Hôn Mật Ái - Bà xã VIPVương Phi Si Ngốc Không Dễ ChọcHầu Môn Độc PhiThịnh Thế Trà HươngNhàn Thê Đương GiaAristocracy Club Câu Lạc Bộ Quý Tộc Ký Sự Hậu CungLột XácMới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện TranhVề đầu trang© 2015 info Nội Dung Truyện Vợ Yêu... Tha Thứ Cho Anh Được Không? Cô "từng" là một cô gái ngây thơ, đáng yêu, luôn luôn nở nụ cười trên môi, cô yêu anh, luôn muốn bảo vệ anh,..nhưng.. Anh là một người lạnh lùng. Vì bị mẹ bắt ép mà anh cưới cô. Trong lòng anh, cô luôn là một người phụ nữ tâm cơ, ác độc, không từ thủ đoạn. Anh cho rằng do cô, anh không được ở bên người mình yêu. Anh chán ghét cô, hành hạ cô cả thể xác lẫn tinh thần. Cô vì tai nạn mà mà rơi vào tình trạng " ngàn cân treo sợi tóc ", lúc này, anh mới hối hận.... -" Cô đừng nghĩ lấy tôi cô có thể được hạnh phúc, tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục, là đau khổ! "[.......]" Anh thật sự chán ghét em sao? Tại sao? "" Em sẽ trả lại tự do cho anh, tạm biệt anh, người em đã từng yêu sâu đậm! Chúc anh hạnh phúc bên cô ấy!! " CHƯƠNG 15 END " Thiếu...thiếu gia.... gặp tai nạn rồi!!" Mọi người trong nhà đều bàng hoàng, thím Miên thì ngồi bệch trên sàn khóc nức nở, nhiều người tới đỡ thím ấy đứng dậy, còn cô, cô vô cùng lo lắng. Họ nhanh chóng chạy nhanh đến bệnh viện. Hắn được chuyển ra phòng nghỉ dưỡng thuộc loại cao cấp, nơi cô từng nằm giờ lại đến hắn. Đứng bên cạnh giường bệnh, cô nhìn vào, mà tim không ngừng lé lên tia đau xót, mới hôm nay cô định sẽ tha thứ cho hắn mà, tại sao? Tại sao lại như vậy? Mới nãy, thư ký của hắn nói rằng công ty đối thủ hãm hại mới bị tai nạn, hắn bị thương rất nặng... Vốn dĩ, hắn định đi mua món quà cho cô cầu xin sự tha thứ. " Hạ Vũ,...a...anh....t...tỉnh lại...đi, em...em.. t..tha thứ cho anh rồi, là do em, là em..em không tốt, nếu nhanh chóng nhận ra mình vẫn còn yêu anh, sớm tha thứ cho anh thì... " " Hu.. Hu.. Hic... " " Hạ Vũ, a..anh dậy đi, a...anh nói rằng... s..sẽ,...bảo vệ em mà, bảo vệ cả đ..đứa.. con của chúng ta nữa! " Cô khóc, mọi người cũng khóc theo tại vì họ đã làm ở nhà của Hạ Vũ rất lâu, mọi người xem nhau như một gia đình. Trớ trêu thay, thiếu phu nhân chỉ mới tha thứ cho cậu chủ của họ thôi mà, lẽ ra hôm nay phải là một ngày vui mới phải, tại sao lại xảy ra bi kịch như thế này. Tuy cậu chủ không phải sẽ.... nhưng họ vẫn buồn vẫn khóc vì thư ký của hắn kêu là bị thương rất nặng. Tuy chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào nhưng họ không hỏi xót thương khi thấy cô đang ngồi bên cạnh giường bệnh mà khóc nức nở. " Thiếu...thiếu phu nhân..., cô dậy đi, cậu chủ sẽ không...sẽ không sao đâu mà, cô cũng cần lo cho đứa bé trong bụng mình, đó là con của cậu chủ và cô! " Nghe vậy, cô cố bình tĩnh. Đúng, cô phải bảo vệ con của hắn và cô. Mọi người dìu cô về nhà, tuy cô muốn ở đó nhưng ai cũng khuyên cô nên đành phải vậy. Đêm đó, cô đã vô cùng ân hận. Tại sao, cô lại không tha thứ cho hắn sớm hơn, hắn vì muốn mua quà cho cô mới gặp nạn! Cô tự trách mình, nước mắt ướt đẫm gối. Gần một tuần trôi qua, hắn vẫn nằm đó, ngày nào cô cũng đến thăm hắn, nói với hắn rằng cô đã tha thứ cho hắn rồi. Chiều hôm đó.... " Hạ Vũ, gần một tuần rồi, anh dậy đi! Em tha thứ cho anh rồi! Làm ơn! Vì con của chúng ta cũng vì em, anh tỉnh lại đi! Em nói thật, em rất yêu anh, có lúc em đã từng hận anh nhưng nó bị tình yêu lấp đầy! Em rất yêu anh, Hạ Vũ, anh tỉnh lại đi mà! " " Thật không? " " Thật, là thật! " " Em hứa đi! " " Em hứa! " Từ, cô đang nói chuyện với hằn mà trong khi hắn đang nằm đó, vậy là ai nói chuyện với cô? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là hắn? Ngước mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang mỉm cười hạnh phúc của hắn! Hắn tỉnh rồi, Hạ Vũ tỉnh rồi!? " Anh.. Anh.. Anh tỉnh rồi! " " Anh tỉnh từ hôm kia rồi, anh định nói cho em biết nhưng anh muốn được nghe em nói yêu anh! " " Chẳng phải anh...anh bị thương rất nặng hay sao! " " Sớm biết trước là bọn họ sẽ hại anh, nên đã chuẩn bị từ trước nên chỉ bị thương nhẹ, ai mà ngờ tên thư ký kia nói dối em, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi! " " Anh... Anh vô sỉ! " Vô sỉ! Hắn lại dùng cách này để nghe cô nói tha thứ cho hắn. Trời ơi, cái hình tượng tổng tài lạnh lùng kia hắn quăng đi đâu rồi. Đúng là đừng quá tin vào mắt mình! Cô xấu hổ, nhanh chóng ngồi dậy đẩy hắn ra tại vì hiện tại hắn đang nắm tay cô! " A...đau..." " Anh không sao chứ! " Cô ân cần hỏi thăm hắn nhưng gương mặt thì vô cùng đỏ. " Anh biết anh sai rồi, anh thật sự xin lỗi em! Anh thật sự rất yêu em! " Quay lại vấn đề, hắn cầu xin sự tha thứ từ cô. " Em cũng rất yêu anh! " Như không đợi gì hơn, hắn ôm cô vào lòng thật chặt, chặt như sợ hắn sẽ mất cô vậy. Hiện tại hai người đang nói chuyện mặn nồng trong phòng bệnh thì bên ngoài, cũng có một hội bà tám tụ tập. Đó không ai khác là tên thư ký cùng những người còn lại trong nhà, có cả thím Miên. Cái công ty kia cũng bị hắn thu mua lại, không lâu sao, bà Lâm cùng Hạ Băng và Minh Quân đi chơi về, nghe được tin tức mà họ vui mừng cùng bất ngờ, lại thấy tiếc vì không thấy được khuôn mặt lúc lừa gạt cô của hắn. Khi mà họ về là đã thấy cái khuôn mặt núi băng của hắn rồi. Vài tháng sau, Hạ Băng cùng Minh Quân tổ chức đám cưới. Sau đó là lúc mà cô sinh ra hai thiên thần bé bỏng của cô. Hai tinh linh ấy là hai anh em song sinh, tuy lúc sinh đẻ, bác sĩ báo là cô khó sinh nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng vượt qua và đem lại kết quả tốt đẹp. -********- Một đêm... " Vợ ơi, từ lúc em mang thai tới giờ là anh phải ăn chay rồi! " Lại là khuôn mặt bất chấp. Hắn nói xong, không nói gì là đã hôn cô thật lâu. Nụ hôn ngọt ngào, lại dịu dàng. Từng cút áo của cô bị hắn cởi ra....... " Việc ngu ngốc cũng là sáng suốt nhất đời này của em là yêu anh! " " Việc mà anh cảm thấy ân hận nhất là làm em phải đau khổ, nhưng hạnh phúc thay anh yêu em và được em yêu! " Đúng! Tình yêu đã làm họ chịu bao nhiêu đắng cay nhưng cũng mang lại cho họ sự ngọt ngào, hạnh phúc. Yêu và được yêu..... ***********^^^^^^^************ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc..........Đêm đó, nhân lúc cô ngủ say, hắn bước vào phòng cô ngắm nhìn cô, đối với hắn lúc này, chỉ cần được ngắm nhìn cô như lúc này là đủ rồi. Khép cảnh cửa lại, hắn bước ra khỏi phòng...Sáng hôm sau, cô dậy từ sớm, bước xuống phòng ăn, đập vào mắt cô là hắn. Hôm nay hắn không đi làm?" Em dậy rồi? Qua đây ăn sáng đi! " Nhìn thấy cô, hắn nở nụ cười dịu dàng cùng giọng nói ấm áp. Phải chăng, hay đang che giấu nỗi buồn trong cô, không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh hắn. Bữa ăn này trôi qua rất nhanh, ăn xong cô lấy một tờ giấy ra đưa cho hắn." Chúng ta ly hôn đi! "Ly hôn? Hắn không thể nào chấp nhận được. Cô đã từng nói yêu hắn vậy mà giờ lại nói ly hôn. Cầm tờ giấy ly hôn đã có chữ ký ly hôn của cô trên tay, hắn như không tin vào mắt mình nữa. Nếu đây là giấc mơ, thì chắc chắn nó là ác mộng, nếu không có cô thì hắn không thể nào sống nổi. Nhưng kết cục hiện giờ đều là lỗi do hắn." Vì sao? "" Không phải anh rất yêu Lam Nhi hay sao, em trả lại tự do cho anh cũng như bảo vệ đứa bé trong bụng mình. Chúc anh cùng cô ấy hạnh phúc! "Cô cũng rất đau khổ khi nói ra những điều này, dù gì hắn cũng là người mà cô yêu say đã từng nghĩ rằng sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng khi nghĩ về những việc hắn làm cùng đứa con đã mất của mình, cô không thể nào tha thứ được. Mấy ai hiểu được nỗi khổ của người mẹ mất con. Hiện tại, cô còn chưa biết rằng, cái cô Đường Lam Nhi kia đã bị hắn trừng trị như thế không muốn đối mặt với hắn, cô sợ khi hắn đồng ý, cô sẽ mình sẽ lại đau lòng vì hắn một lần nữa, cô đứng dậy, quay lưng rồi đi nhanh đến cầu thang nhưng một cánh tay lớn ôm cô lại, để lưng cô tiếp xúc lòng ngực hắn....." Như Tuệ, anh....anh.. x..xin lỗi em! Anh b..biết anh là một t..tên k..khốn nạn, đã làm em đau! Nhưng... anh,....anh xin lỗi em,... anh biết lỗi rồi, anh chỉ cầu xin em cho anh một cơ hội, xin em...xin em tha thứ cho anh! Trương Lam Nhi, ã ta là một kẻ lừa gạt, anh đã cho người đưa ã về quê rồi, em không cần lo, "Hắn khóc, hắn biết Lam Nhi nói dối? Người đàn ông được mệnh danh là tổng tài lạnh lùng, người đã từng hành hạ cô mà không hề thuơng tiếc nay lại khóc để cầu xin cô tha thứ. Ngạc nhiên, bối rối, không biết nên ứng xử thế nào, Như Tuệ cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy rồi chạy nhanh lên trên phòng. Bỏ lại hắn đứng đó cũng như hắn đã từng bỏ lại ngày trôi qua, cô luôn tránh mặt hắn bởi lẽ cô không biết phải làm sao đối mặt với Hạ Vũ. Còn hắn, hắn muốn cô có thời gian suy nghĩ nên cho dù muốn gặp cô nhưng cũng đành thôi. Vì muốn tốt cho đứa bé trong bụng mình, cô không nhốt mình trong phòng mà thường đi dạo hay nói chuyện với mọi đó, cô nói chuyện với thím Miên ngồi nói chuyện với cô. Nghe thím ấy kể về khoảng thời gian cô nằm bệnh, hắn đã đau khổ biết chừng nào. Nghe thím ấy kể mà tim cô đau nhói, nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt cô, hắn đã thật sự thay đổi, là vì cô mà thay đổi. Cô quyết định rồi, cô sẽ cố gắng tha thứ cho hắn, cô biết rằng, tuy cô hận Hạ Vũ nhưng cũng vô cùng yêu hắn. Cô không muốn miễn cưỡng bản thân nữa, cô sẽ mở lòng một lần nữa, coi như tốt cho cô, tốt cho đứa cô quyết định mở lòng mình ra thêm một lần thím ấy vô cùng vui mừng. Hiện tại, bà chủ đã đi nghỉ mát với mấy người bạn già, còn tiểu thư - Hạ Băng đã đi du lịch với vị hôn phu, chỉ còn thím ấy là người thân thiết nhất với cô. Chỉ tiết rằng Hạ Vũ đã đi làm từ sớm, nếu hắn biết chuyện này thì chắc sẽ vui mừng đến chừng xuống, cô chủ động làm bữa tốt cho hắn nhưng đợi đến khuya vẫn chưa thấy hắn về. Trong lòng cô bây giờ cứ cảm thấy bất an. Chẳng lẽ hắn gặp chuyện?Ren...ren...Tiếng chuông điện thoại reo lên, thím Miên chạy ra bắt điện thoại, cô cũng đi ra nhưng chỉ thấy chiếc điện thoại bàn đang rơi xuống đất còn mặt thím ấy vô cùng xanh xao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?-Rất muốn viết tiếp nhưng thời gian không cho phép 😩😩😩. Đành để bù zô chương sau. Thật lòng xin lỗi nhiều 😢 😢. Đúng 2200. Nếu có sai sót thì góp ý cho mình nha!! À quên, chương sau là kết r CHƯƠNG 8 CHĂM SÓC Hôm nay, cô được xuất viện nhưng tình trạng vẫn như vậy, vẫn nằm im bất động một chỗ. Hắn cũng không đi làm mà ở nhà chăm sóc cho cô. Cô nằm trên giường, hắn ngồi bên cạnh. Tay hắn vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô, rồi khẽ chạm trên khuôn trái xoan của cô. Tuy Như Tuệ không đẹp lộng lẫy nhưng mang vẻ đẹp thanh tú động lòng người. Tách... tách... Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của hắn. Hắn như vậy mà rơi nước mắt. Giờ hắn thấy nhớ cô, thấy khuôn mặt lúc tươi cười của cô, thấy đôi mắt long lanh của cô, nhớ giọng nói ngọt ngào của cô và những món ăn mà cô nấu cho hắn, hắn trách tại sao lại bỏ lỡ những món ăn đó, hắn muốn thấy, muốn ăn nhưng trước mặt hắn chỉ là một cái xác bất động. " Xin lỗi em Như Tuệ, anh hối hận rồi, em tỉnh dậy đi....tỉnh dậy đi mà. " " Anh là thằng đần, anh nhớ em mà vợ yêu..." Hắn cứ ngồi xin lỗi cô rồi kể chuyện cho cô nghe về chuyện ở công ty rồi kể về người này, người kia. Nhưng tất cả những câu chuyện hắn kể đều không có cô, không có câu chuyện nào kể về cô và hắn... Đếm gần tối, hắn lau mình cho cô thì nhìn thấy rất nhiều vết thương chồng chất lên nhau. Do đã lâu nên trở thành những vết sẹo cũng vài vết bầm tím trên tay cô mà tim hắn như có nhát dao chém qua. Tại sao khi đó hắn lại tin lời cô ta mà làm đau cô chứ? Nhắn đến cô ta, hắn đã cho người điều tra rồi dẫn coi ta về " hỏi thăm ". Ban đầu ả chối nhưng khi có bằng chứng thì câm nín luôn! Hắn cho người cắt tất cả công việc của ả, thẻ ngân hàng thì cho đóng băng rồi đưa ả về một vùng quê sinh sống. Hắn nương tay không bởi vì hắn còn yêu cô ta mà là nghĩ cho cô, vì cô là người lương thiện nên Hạ Vũ sợ cô sẽ không đồng ý, sợ cô chỉ càng thêm căm ghét mình. Ban đêm, hắn không ngủ được vì hình ảnh của cô lúc nào cũng như một lời nguyền quấn chặt lấy hắn. Hắn sợ khi hắn ngủ, cô sẽ mãi mãi rời xa hắn, rời xa khỏi thế giới của hắn...và hắn không còn cơ hội để bù đắp lỗi lầm.... Thấm thoát, ba tháng trôi qua từ cái ngày " định mệnh " ấy. Sắt mặt cô ngày trở nên một hồng hào, tình hình tiến triển cũng tốt hơn. Hắn ngày ngày được thấy cô khỏe lại thì vui mừng không xiết, tình trạng mất ngủ cũng cải thiện. Mọi người trong nhà ai cũng lấy làm vui thầm cho "cặp vợ chồng này". Mọi chuyện ở công ty đều có bà Lâm, Hạ Băng và Minh Quân lo nên Hạ Vũ cũng chuyên tâm cho việc " trọng đại". Hôm nay, mẹ hắn cùng hai người kia tới thăm cô. Họ nhìn thấy cảnh tượng mà không hỏi đau lòng nhưng vẫn rõ lên tia vui sướng. Đau vì thấy hắn trở nên xơ xác, không còn cái y phong như xưa nhưng vui vì hắn đã biết chăm sóc cho cô, đã hối hận vì những việc mình đã làm, vui vì hắn không còn mù quáng đắm chìm trong bóng tối nữa. Mọi người lên phòng thăm cô còn hắn chuẩn bị xíu đồ đạc..... " Hạ Vũ ơi....Hạ Vũ lên đây mau lên.... " Minh Quân la to lên... Hắn nghe tiếng la cũng lo lắng chạy lên phòng cô... " Như Tuệ chị ấy tỉnh...tỉnh lại rồi!" Hắn lao đến bên cô thì thấy cô đang từ từ mở mắt. Hắn vui mừng không xiết ôm lấy cô.. " Như Tuệ ơi....em tỉnh lại rồi...tỉnh lại rồi! " Mọi người lo ngăn hắn lại.. " Đừng có " manh động " cô ấy mới tỉnh lại nên còn yếu.. Hắn nghe vậy cũng đành bỏ cô ra. Cô tỉnh lại, dần dần lấy lại được ý thức. Ai cũng vui mừng nhưng khi nghe câu nói của cô, họ ngạc nhiên, kéo theo đó là hụt hẫng, bà Lâm không kìm được nước mắt mà khóc lên, hắn thì... " Ở đây là đâu? Mọi người là ai? Tôi là ai? "

vợ yêu tha thứ cho anh được không