đá hôm nay Gaming is a software provider focused on mobile casino gaming doc bao the thao 24 h From general topics to more of what you would expect to find 5vbnot.wots-on.info gaming is your first and best source for all of the information you're looking for cumulus mk. Chủ trương và thực hiện: Hoa Ðàm Group, US. Kết tập: Nguyên Túc Nguyễn Sung | Tâm Thường Định Bạch Xuân Phẻ Nhuận Pháp Trần Lâm | Quảng Pháp Trần Minh Triết Mục Lục Còn ai khóc cho tâm nguyện chưa tròn? Thay cho lời ngỏ | 7 Về Anh Ngô Mạnh Thu ~ Phúc… Đại lý, đối tác, khách hàng có thể đến trực tiếp: Địa chỉ: Add 1: Ngõ 217 đường La Thành, Đống Đa, Hà Nội. Add 2: Số nhà 57, ngõ 16 Hoàng Cầu, Đống Đa, Hà Nội. Add 3: 60 Hoàng Quốc Việt, Tầng 1 Chung Cư MHDI, Cầu Giấy, Hà Nội. Add 4: Số 47, ngõ 82 Nguyễn Phúc Lai, Đống Bản thân chữ "Phật" là tiếng Phạn, được truyền từ Ấn Độ sang, phiên âm thành hai chữ đọc là "Phật Đà" (Buddha), [sau này] người ta lược đi chữ "Đà", và đọc là "Phật", dịch sang tiếng Trung Quốc thì nghĩa là "Giác Giả", là người đã giác ngộ (xem 3M Splice Solutions được thiết kế để giúp bạn giảm thời gian, nhân công và chi phí liên quan đến nhiều ứng dụng nối cáp điện. Khi bạn muố 3. Thuyết khế ước xã hội. Thuyết Khế ước xã hội được xem là một trong những học thuyết tiêu biểu nhất về nguồn gốc nhà nước. Theo học thuyết này, nhà nước là sản phẩm của những người sống trong trạng thái chưa có nhà nước hay "nhà nước tự nhiên" (state of Trong chớp mắt Kim Đan biến thành hỏa đan, trong đó nhiệt độ cực cao, thân thể Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi như mưa, trong biển lửa phong ấn hỏa diễm, một khi nổ tung sẽ thiêu đốt toàn thân. Theo quan niệm của Heraclitus về lửa, nguyên tố này biểu thị cho câu ngạn ngữ cổ, "Điều duy nhất bất biến chính là sự thay đổi". Đầu tiên là Lửa Tiểu nguyên - tức ngọn lửa thông thường mà tất cả chúng ta sử dụng: lửa của nến, bếp lò và lửa trại. Thứ hai là Lửa Thượng thiên - ngọn lửa trắng, rực rỡ của thánh ý, hay còn được gọi là "Lửa của Chúa". Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. 15,196 lượt thích / 384,451 lượt đọc Đam mỹ hiện đạiTác giả Là tui, Linhtora or Linh Trần = ̄ ̄= Băng lãnh, độc chiếm công x bình phàm, tự ti thụ, ngược thân ngược tâm, tắt Thụ từng hiến mắt cho công rồi thầm yêu công. Công không yêu thụ, còn nghe người ngoài nghi ngờ thụ vì tài sản mà hiến mắt. Thụ không thèm giải thích, còn thừa nhận nên bị tống cổ ra đường. Thụ bị kẻ thù của công lợi dụng, còn có tình cảm với nó nữa. Về sau thụ được nó thay mắt cho, nhưng lại nghe nói công lấy vợ nên mò đến xem. Thằng đểu kia nó thấy, nó lôi thụ ra đánh, sau đó thụ bị tai nạn. Sau đó thì... dài quá ngại gõ lắm ^oo^ các bạn tự đọc thì rõ nhé! ≧﹏≦ Số chương dự kiến chắc chưa đến 20 đâu = ̄ ̄= ~ Có lẽ sẽ có xôi thịt đóa ~O∩_∩OXin tôn trọng tác giả, nếu các bạn muốn đem truyện đi đâu thì phải xin phép trước nha. •﹏• Nghiêm cấm chuyển ver!!! Có thể bạn thích? Làm ruộng chi ông trùm mỹ thực NguytLam906 776 5 2 Tác giả Phàm Trần Phiến loại Đam mỹ, cổ đại, xuyên việt, ngọt sủng, làm ruộng, mỹ thực, sinh tử, chủ công, thế giới nam nam, ấm áp, trạng Hoàn 161 chương + 9 phiên ngoại… [cover][Jensoo] Ly Hôn Liễu Giải Nhất Hạ nahoaaa 38 0 7 Tên truyện Ly Hôn Liễu Giải Nhất HạLy Hôn Hiểu Biết Một ChútTác giảThủy Sắc Thiên ThanhEditor AlexGreen95Tổng chương179Couple Jisoo-Jennietổng tài-luật sư ly hônTruyện cover/chuyển ver KHÔNG có sự cho phép của tác giả và người edit.… [TAEKOOK] CHỌC TỨC BÉ XÃ Yunniefanfic 1,281 232 24 Đã 27 tuổi nhưng đại thiếu gia Kim Gia lại chẳng hề rung động vì bất kỳ một cô gái hay cậu trai nào nên cha mẹ cùng em trai đã chuốc say hắn rồi đưa lên giường với một cậu trai...xa năm sau, tiểu thiếu gia Kim Jungha vì không có ba và cú shock quá khứ nên đã rơi vào trầm người cha 'chưa từng có cảm giác rung động trước bất kỳ ai' và một thằng bé con 'không thích tiếp xúc với bất kỳ ai' đã trở nên 'lầy lội' hơn bao giờ hết khi gặp được Jeon Jungkook. Cả hai cha con đều vừa gặp đã yêu người nam nhân này, một người mong muốn chiếm hữu, một người vô cùng ỷ lại, cuối cùng tạo ra...Những tình huống giở khóc giở cười cho các độc giả.… [FREENBECK] _ Look At Me thBeeS 50,350 4,535 53 "Này, chị gì ơi? Chị còn sống không?""Cô có nhìn thấy người chết nào mà vẫn nghe nhạc hay không?""Chị tên là Sarocha sao? Em là Rebecca!""Đừng có tùy tiện nhìn vào ngực người khác như thế, rất là thô lỗ đấy."… [Tokyo Revengers x reader] Mỗi ngày một anh Nazar__Uwo 950 85 15 Tác giả Nazar__Uwo"chúng ta đều là những kẻ mơ mộng tin vào một tình yêu hão huyền" Fic chủ yếu là SE nhiều hơn nếu bạn thích một fic đầy vui vẻ thì nên lưu ý trước khi đọc! Truyện chỉ được đăng tải bởi Wattpad và Manga ToonPhiền không re-up, stolen fic của tớKhông lấy idea mà chưa có sự cho phépNhân vật sẽ bị ooc, không hợp mời out.… Hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] _ thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 Sayu_8648 24 6 22 [ xuyên qua trọng sinh ] 《 hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] 》 tác giả Thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 văn án Thu vận vi xuyên qua một đám tiểu thế giới dưỡng nhãi con, lại không biết này đó nhãi con mỗi người đều không giống bình thường. Tinh tế thế giới khơi mào chiến tranh chính đàn đại lão, thế giới hiện đại muốn diệt thế nhà khoa học, cổ đại thế giới thô bạo mất nước hoàng đế...... Này đó thu vận vi cũng không biết, nàng chính đem nhà nàng tiểu nhãi con ở giữa không trung xoay vòng vòng chơi, nhà nàng nhãi con quá không yêu cười, muốn đậu cười. Mà… [Textfic - Markhyuck] Tình cờ duamotnang 1,826 177 16 Hoàng Mạnh và Đông Hải tình cờ cầm nhầm điện thoại của nhau. Nhưng ai ngờ...… [BJYX] Nhặt Được Thỏ _𝑺𝒉𝒆𝒓𝒓𝒚_ kbang95 119 12 3 Tác giả ❄️𝑺𝒉𝒆𝒓𝒓𝒚❄️BăngTên fic Nhặt Được Thỏ Fic cặp Vương Nhất Bác x Tiêu ChiếnThể loại đam mỹ, fanfic, hiện đại, 1x1,hắc đạo, ngược, kết SE Bác Chiến, BJYX*khi chưa có sự đồng ý của tác giả mong mọi người không reup ở bất cứ đâu… Chuyển Sinh Để Sống Tốt Hơn khaooos1tg 5 1 2 -Có thể tục tĩu và 18+-Ảnh lụm từ Pinterest nên có thể bị trùng với nhiều tác phẩm-Tác phẩm đầu tay nên có thể sai chính tả hoặc cách dẫn truyện tệ-Chúc anh em đọc vui vẻ và ủng hộ tác phẩm để tôi có động lực nhá=… 𝙐𝙣𝙘𝙡𝙚𝙖𝙧 blinh07 12 7 2 Ở đây chỉ có trường khang notp lướt… Ngày hôm sau, Phương Thụy sáng sớm đã đến chỗ giám đốc xin phép ra về. Bà cũng không giữ, chỉ dặn anh đi cẩn thận rồi vào trong luôn. Đứng giữa khoảng sân to của trung tâm, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía một cánh cửa sổ kính đóng kín. Phương Viễn của anh có lẽ vẫn còn đang ngủ. Nhâm Đình thường xuyên tới đây nhất, dù sao người lái xe cũng là Trương Tiếu Vũ, y chỉ việc ngủ cả đoạn đường, không mệt mỏi gì cả. Y hay kể về chuyện Phương Thụy dạo này ra sao cho Phương Viễn nghe, nhưng cậu chỉ cười. Quà anh gửi, cậu cũng không thèm mở ra lấy một lần. Anh mua rất nhiều sách chữ nổi, nhưng cậu chỉ lấy ra quyển Những người khốn khổ mà mình đang đọc dở, còn lại thì không động đến bất cứ quyển nào khác. Phương Thụy không dám để cậu biết anh vẫn tới nơi này thăm cậu, vì cậu nói không muốn gặp. Nhâm Đình hết lần này đến lần khác thuyết phục, cậu cũng chỉ nói mình chưa sẵn sàng. Khỏi phải nói, bao ngày qua Phương Thụy sống khổ sở như thế nào. Trịnh Na cũng phát chán lên với anh, đi làm thì không sao, cứ rảnh là lại lôi hình cậu ra để ngắm. Mỗi ngày, Phương Thụy thức dậy là phải ngồi ngẩn người một lúc, chỉ vì cứ ngỡ cả đêm qua mình được ôm cậu vào lòng ngủ. Quần áo của cậu ít lắm, đều mang đi hết rồi, đến một chút mùi hương cũng không để lại. Phương Thụy chưa bao giờ mất hi vọng, nhưng nỗi nhớ cậu khiến anh như phát điên. Hàng ngày đều phải lấy công việc ra để át đi chỗ trống trải trong lòng, và để cho hệ thần kinh của mình không bị tê liệt hoàn toàn. Căn hộ rộng lớn hiu quạnh đến lạnh lẽo, anh còn không dám bật đèn trong phòng ngủ, sợ phải nhìn rõ cái giường to lớn không có bóng cậu. Cái gối của cậu đêm nào anh cũng lấy ra, hít ngửi một lúc lâu rồi mới tiếc nuối đặt xuống bên cạnh. Mới có hai tuần trôi qua mà Phương Thụy đã gầy sọp đi, hai quầng mắt trũng sâu thâm lại, râu cũng mọc lởm chởm. Anh không ra ngoài, ăn uống cũng vô cùng thất thường. Nhâm Đình cùng Trương Tiếu Vũ hay đến, mua bao nhiêu thứ, cuối cùng lần sau tới lại phát hiện ra anh không hề động vào dù chỉ một chút. Anh cố hạn chế mình đến thăm cậu thường xuyên, vì anh sợ, nếu cứ nhìn thấy cậu thì sẽ không kìm lòng được mà chạy lại, ôm lấy rồi mang cậu về. Anh cần phải tôn trọng cậu… Hôm nay trời rất trong trẻo, nắng vàng buổi sớm trải dài trên đất, Phương Thụy thầm nghĩ… nếu Phương Viễn thấy được chắc sẽ rất vui. Anh vẫn luôn tìm kiếm người hiến mắt cho cậu, nhưng nhóm máu của cậu quá hiếm, cậu lại không chịu lấy mắt của người sống. Phương Viễn nói, cậu sẽ không cướp đi ánh sáng của người khác, vì cậu biết cảm giác sống trong bóng tối thực sự rất đau khổ. Nhâm Đình nghe xong liền hỏi, vậy khi xưa là do cậu còn quá nhỏ chưa hiểu biết hay là do đã đến đường cùng rồi nên mới hiến mắt cho Phương Thụy? Cậu chỉ cười, Phương Thụy sẽ nhớ mãi nụ cười này, đầy bình thản và rất an nhiên… Phương Viễn không biết, anh đang đứng trước mặt cậu, chờ đợi câu trả lời. Nhưng cậu cái gì cũng không nói, cho đến khi Nhâm Đình chán không muốn hỏi nữa, mới lên tiếng – Có những chuyện ta làm mà không cần phải có lí do gì cả… giống như khi xưa, tôi đem ánh sáng của mình trao cho người khác, đơn giản là vì tôi thấy mình cần phải làm như vậy thôi. Lúc đó Phương Thụy chỉ có thể cúi đầu, xoay người bước đi. Mắt anh đã hoe đỏ, một nỗi uất nghẹn dâng lên trong lồng ngực, vừa hạnh phúc… vừa đau khổ. ~~~~~~~~~~ Trịnh Na ngồi trong xe, khoác tay ông nội mình, miệng không ngừng kể về những nơi thú vị mà cô đã đi qua trong khoảng thời gian ở đây. Ông Trịnh chỉ cười xòa – Cháu đi một mình sao? Phương Thụy đâu? Hai đứa dạo này sao rồi? Ông vốn đã quay về Thái ngay sau khi kí xong hợp đồng, bây giờ mới trở lại nên chuyện ở đây hoàn toàn không biết gì hết. Trịnh Na khó xử gãi tai, cô không dám nói rằng giữa mình và Phương Thụy thật ra chẳng có cái quái gì xảy ra cả. Dù sao thì việc hợp tác vẫn đang trên đà bắt đầu, nếu giờ mà ông nội cô bực lên trở mặt thì tập đoàn Phương Thụy chỉ còn nước bị nuốt gọn. Nghĩ đến đó, cô không khỏi lo lắng, liền nói lảng sang chuyện khác – Ông kệ bọn cháu đi. Cháu cho ông xem cái này. – Cô lôi di động ra – Cậu bé này nhìn giống chú Khải chưa? Nhắc đến đứa con út của mình khiến ông Trịnh lại thấy khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn xem ảnh của cô cháu gái đưa cho. – Ông xem, cháu chưa thấy chú ấy cười, không biết có đẹp thế này không? Ông Trịnh nhìn trân trối vào màn hình điện thoại, từng bức ảnh được Trịnh Na kéo qua, nụ cười, ánh mắt của người trong ảnh đều rất rõ, rất rạng rỡ. Khải của ông cũng từng có thời gian vui vẻ như vậy. – Ông ơi? Trịnh Na thấy ông đờ người, mắt trợn đến đỏ cả lên thì lập tức lo lắng – Ông làm sao thế? Cháu đưa ông đến bệnh viện nhé? Cô định nói tài xế chuyển hướng đến bệnh viện gần nhất, nhưng ông Trịnh đã giữ tay cô lại – Ông không sao, không sao… A Na, thằng bé này, là ai? Trịnh Na cắn môi, đã biết ông nội cứ hễ nhắc đến chú là sẽ xúc động rồi mà còn đem khoe, cô thật là… – Con nuôi trong nhà Phương Thụy ông ạ. Cậu ấy tên Phương Viễn, hình như là trẻ mồ côi. Trịnh Na không biết về quá khứ của Phương Viễn, cô cũng không biết cậu vốn tên là Trình Khải. Cậu đã thay đổi lại mọi giấy tờ, nhưng Phương Thụy không thích, anh nói rằng cậu nên bỏ cái thân phận cùng quá khứ không mấy đẹp đẽ đó đi. Thành ra cậu lại bị đổi lại thành Phương Viễn như cũ. Ông Trịnh nghe thấy ba chữ “trẻ mồ côi” thì lại càng xúc động, xém chút là bật thốt lên. Nhưng ông đã kịp kìm lại rồi, chỉ nói nhỏ – Thằng bé… đang ở nhà Phương Thụy à? Trịnh Na nhăn mũi – Không ông ạ, cậu ấy đang ở tại một trung tâm dành cho người mù. – Nó bị mù sao? Ông Trịnh hốt hoảng, lúc này mới nhận ra, đôi mắt của Phương Viễn trong ảnh có màu xám đục. – Đúng vậy, nghe nói bị từ nhỏ đó ông. – Trung tâm đó nằm ở đâu? Trịnh Na khó hiểu, sao ông nội cô cứ cố chấp với chú như vậy, đến mức thấy người hơi giống một chút là liền muốn gặp. – Cháu sẽ đưa ông đến, nhưng ông đừng có làm cho cậu ấy sợ nghen? Ông Trịnh gật đầu – Đi, đi luôn bây giờ đi. Trịnh Na ôm trán – Nơi đó xa lắm, ông định không ăn trưa sao? … Phương Viễn mới nhặt được một con chó. Cậu vốn chỉ là đi ra ngoài một chút, lúc về liền xách theo một túi bánh bao hấp thơm lừng, định bụng sẽ chia cho lũ trẻ trong giờ đọc truyện hôm nay. Tiền lương trung tâm trả rất ít, nhưng cậu chẳng có việc gì dùng đến cả, nên rảnh rỗi đều sẽ tự ra chợ mua đồ ăn cho bọn trẻ con. Hôm nay trời rất nóng, cậu cầm gậy dò đường, vừa đi vừa lau trán. Chợt có cái gì đó chọc vào cái túi trên tay, Phương Viễn liền dừng lại hỏi – Ai đó? Trả lời cậu là một tiếng ư ử nhỏ. Ồ, hóa ra là một con chó? Phương Viễn cúi xuống, ai dè đầu cụng ngay vào đầu nó, cốp một cái. Cậu hốt hoảng, sao con chó này to quá vậy? Thực ra nó chỉ cao thôi chứ không to, thậm chí là gầy đét luôn. Nó là con chó hoang, ở đây không ai là không biết đến nó, cả ngày lang thang đi xin đồ ăn. Phương Viễn lần mò sờ đầu nó, thật lạ là cậu không thấy sợ. Lông nó ngắn, sờ ram ráp rất dễ chịu, có điều nó hôi quá. Con chó dụi đầu vào cái túi của Phương Viễn một lần nữa, cậu cười xòa, lấy ra một cái đưa cho nó – Ăn đi, cái này là của tao đó, hôm nay nhường cho mày. Chó hoang không khách khí ngoạm lấy, bắt đầu ăn. Bánh bao nóng là thế, nhưng nó nhai hai cái là xong, còn đòi nữa. Phương Viễn khó xử – Không được, cái này là phần cho bọn nhóc ở nhà… Hay là mày theo tao đi, tao về lấy cơm cho mày ăn. Vậy là Phương Viễn đã có một con chó. Cậu tắm cho nó sạch sẽ rồi dẫn đến trước mặt giám đốc. Bà nhăn mày, cố nhịn cười nhìn con chó xấu đến đau đớn trước mặt – Con chó này nổi tiếng lắm đó, giờ cuối cùng cũng có chủ rồi. Phương Viễn, lông nó màu vàng nè, chân có huyền đề nữa. Phương Viễn cười – Màu vàng sao? Chắc đẹp lắm. Giám đốc không muốn làm cậu thất vọng, liền gật gù – Đẹp, mỗi tội hơi gầy, nó cao đến tận ngang hông cậu. Phương Viễn vui vẻ đáp – Tôi ngồi xuống là bằng nó luôn. Giám đốc xoa đầu con chó, dặn người cùng cậu đi cho nó tiêm phòng rồi nhấc điện thoại lên gọi Phương Thụy. Anh nghe vậy thì vui lắm, còn nói xử lý xong công việc sẽ tới đó ngay. Phương Viễn dắt chó ra chợ, mua một sợi dây cùng một cái vòng cổ cho nó, sau đó mới đi đến trung tâm. Trên đường có rất nhiều người trêu cậu, nói rằng cậu xinh xắn như vậy mà lại dắt theo con chó xấu xí đến quá đáng. Cậu xấu hổ vô cùng, không phải vì con chó bị người ta chê, mà bởi vì cậu đã hai lăm tuổi rồi mà lại bị gọi là “xinh xắn”! Người đi cùng cậu cả buổi không nói chuyện, chỉ đơn giản đi đằng trước dẫn đường. Đến nơi, anh ta mới bảo – Tôi đi về trước, con chó này khôn lắm, chút nữa sẽ dẫn cậu về. Nói rồi đi mất. Phương Viễn bị con chó kéo vào bên trong, chắc nó không biết mình sắp bị tiêm. Bác sĩ sau khi đè nó ra khám tổng thể thì gọi cậu vào – Con chó này đang mang bầu. Mọi chỉ số cho thấy nó bị suy dinh dưỡng nhẹ, nhưng nhìn chung là con nó không sao, lúc đẻ ra sẽ hơi yếu một chút thôi. Cậu đem thuốc về cho nó uống hàng ngày nhé, tôi sẽ kê thêm một vài loại vitamin nữa. Phương Viễn cảm ơn bác sĩ, dắt chó ra ngoài quầy thuốc, nhân tiện mua một bịch thức ăn cho nó. Trời đang nắng, đột nhiên tối sầm lại rồi nổi gió, con chó sủa vài tiếng giục Phương Viễn nhanh chân lên. Cậu vừa thở vừa gọi – Khoan đã nào, tao không thở được mất! Quả nhiên trời nổi giông, mưa nhanh chóng lộp bộp rơi xuống. Con chó đã quen với cảnh này rồi, nhưng nó có vẻ lo lắng cho Phương Viễn, thế là kéo cậu vào một mái hiên bên đường. Nơi này là một tỉnh lẻ vốn không phát triển lắm, đường xá không được đẹp, hai bên vỉa hè thì lở loét. Chỗ cậu đứng là mái hiên của một cửa hàng không mở cửa đã lâu, vừa bẩn vừa dột. Con chó ngồi im nhìn mưa rơi, đôi tai dựng lên nghe ngóng, thấy có xe chạy qua lại sủa nhặng lên. Ở đây có ít xe ô tô lắm, nó sủa chán mà có ai thèm dừng đâu. Phương Viễn thấy nó thật ngốc, nhưng cũng lị thấy rất vui, tay lần mò mở túi thức ăn ra, lấy một miếng nhét vào mồm nó. Chờ một lúc, mưa lại càng to, gió nổi lên cũng mạnh hơn ban nãy. Chợt có một chiếc xe dừng lại, cửa bật mở – Phương Viễn, mau lên xe đi. Là giọng Trịnh Na. Cô cầm ô đi đến, che cho cậu ra đến tận xe. Phương Viễn cảm ơn, chui vào ghế sau ngồi xuống. Con chó có vẻ sợ người lạ bắt cậu đi, liền nhe răng với ông già ngồi cạnh cậu. Ông nhìn nó rồi bật cười – Con chó này hay nhỉ? Nó tên gì thế? Phương Viễn giật mình quay sang – A… xin lỗi, ông là? Trịnh Na quay xuống trả lời hộ – Ông nội chị đó, hôm nay ông mới từ Thái bay về đây. Phương Viễn cúi đầu lễ phép chào, rồi mới trả lời câu hỏi trước đó của ông – Cháu còn chưa có đặt tên cho nó, nó vốn là chó hoang. Trịnh Na suýt xoa – Oa, con chó xấu thế này mà cũng may mắn dữ, Phương Viễn đúng là rất tốt bụng nha. Phương Viễn cười xấu hổ – Em không thấy được, xấu đẹp thì có quan trọng gì đâu? Hay cứ gọi nó là Khuyển Tử đi. Trịnh Na lắc đầu, cái tên gì kì vậy? Phương Viễn biết cô nghĩ gì, liền nói – Trong cuốn “Tặc miêu” chị tặng em chẳng viết là chó chia làm ba loại dựa theo kích cỡ, bé nhất là cẩu, ở giữa là khuyển, còn to nhất là ngao sao *? Em thấy con chó này rất tốt, rất biết điều, thông minh nữa, nó cũng không to lắm, nên gọi là Khuyển đi. * Tặc miêu của Thiên Hạ Bá Xướng, rất hay đó, thực ra chi tiết này tui không nhớ lắm vì đã đọc cách đây ba năm, nếu sai sót sẽ sửa lại sau, xin thông cảm. Trịnh Na nghe cậu nói một hồi, quay lại hỏi – Cậu có vẻ thích quyển truyện đó nhỉ? Tác giả nói mấy thứ trong đó anh ta đều bịa ra đấy! Phương Viễn sờ đầu Khuyển Tử – Em thấy hay mà, nhỉ? Cả quá trình, ông Trịnh chỉ ngồi nhìn cậu, mắt cay cay, cậu thật sự rất giống con trai ông. Trịnh Na và Phương Viễn lại không chú ý lắm, thấy ông im lặng cũng chỉ nghĩ do ông không thích nói chuyện mà thôi. Cả ba về đến trung tâm đúng lúc mưa ngớt, Phương Viễn dắt Khuyển Tử vào trong phòng, tắm cho nó. Hai ông cháu Trịnh Na ngồi ở nhà ăn, vừa uống trà vừa ngắm lũ trẻ chơi đùa. Thần tình ông Trịnh vô cùng phức tạp, gọi người tài xế đến thì thầm gì đó rồi lại ngồi uống trà tiếp. Trịnh Na không phát hiện, cô còn đang mải cười đùa với một đứa trẻ câm điếc. Phương Viễn tắm xong rồi mới đi ra, Khuyển Tử không bị xích nữa, nhàn nhã đi phía sau cậu. Bữa cơm chiều ở đây vô cùng đạm bạc bình dân, Phương Viễn sợ hai người ăn không quen, liền đề nghị họ nên ra ngoài. Nhưng ông Trịnh lại từ chối, nói – Lâu rồi không biết đến vị của mấy món ăn này. Nhớ ngày xưa khi còn nghèo, có lúc đói mờ cả mắt cũng không có cái gì bỏ vào bụng ấy chứ. Trịnh Na chép miệng, ông nội lại bắt đầu kể chuyện xưa rồi. Phương Viễn lại hào hứng vô cùng, vừa ăn vừa nghe rất chăm chú. Lúc này, tài xế của ông lại nhân lúc không có ai, lẻn vào phòng cậu, lục tìm một lúc rồi mới đi ra. Đêm đó, Trịnh Na cùng ông quay về luôn, vì ngày mai còn phải làm việc. Phương Viễn cũng không giữ, tiễn hai người rồi mới quay về phòng. Cuốn sách dày đọc dở dang nay đã lật đến trang cuối cùng. Phương Viễn thở dài cho số phận cuối cùng của Jean Vanjean, ông quyết định rời xa để con gái có thể yên tâm mà sống hạnh phúc sao? Cuộc đời nhân vật này thật quá trớ trêu, dù có hi sinh nhiều thế nào thì đến cuối cùng cũng phải chết trong cô độc. Nhắc đến chết trong cô độc, cậu lại thấy sợ. Nhâm Đình từng nói, Phương Thụy gần đây chỉ biết làm việc, đến mức ra ngoài hít thở cũng không chịu. Cậu thì không nói, cậu thấy mình rất ổn, cậu không sợ cô đơn, còn có Khuyển Tử nữa mà. Nhưng Phương Thụy thì sao? Liệu anh có sống như vậy cả đời không? Đập chết vẫn nhớ về thằng chồng khốn nạn, con tui thật sự chẳng có tí tiền đồ nào cả Q_Q Phương Thụy lúc này đang cuống cuồng làm việc, chỉ mong sao sáng mai có thể tới chỗ Phương Viễn, nhìn xem cậu thế nào. Đêm cứ trôi… ~~~~~~~~~~~~~~ O∩_∩O dạo này truyện có vẻ bị trầm xuống, nhưng đừng bỏ rơi tui nha, sắp hết rồi đóa ~*+﹏+*~ Danh sách chương Thợ lặn hết người này lại người khác đi lên rồi lại nhảy xuống, vẫn không ai tìm được Phương Viễn. Cậu giống như đã bị dòng nước biển đen ngòm kia nuốt mất rồi vậy. Mọi người đều suy sụp tinh thần. Khách khứa được đưa về đất liền, còn lại ba người thức trắng đêm trên thuyền ngóng đợi. Du thuyền kết đầy hoa chợt trở nên tang thương đến Thụy vẫn không chịu rời khỏi lan can, Khuyển Tử thì sớm đã nằm ngủ ngay cạnh chân anh rồi. Phía đông, một tia sáng bắt đầu rẽ mây xuất hiện, thời gian càng trôi thì nỗi tuyệt vọng càng lớn. Trịnh Na dìu ông nội vào trong, cô sợ ông mệt. Ông cũng thuận theo, còn nói- Vào cùng ta, ta có chuyện muốn nói với là trên boong thuyền chỉ còn mình Phương Thụy, Khuyển Tử và những thủy thủ đang làm nhiệm vụ tìm kiếm. Anh đã gần như không khóc nổi nữa, đôi mắt dại ra nhìn xa xăm. Viễn, sao em không trở lại? Em nói dối hay lắm... em quá đáng lắm... Khuyển Tử và anh sẽ ra sao đây? Em đã hứa sẽ bảo vệ anh cơ mà? Đây mà là bảo vệ à... sao em có thể đối xử với anh như vậy?Chiếc giày của cậu bị anh bóp méo cả đi, nhưng chủ nhân của nó vẫn im hơi lặng tiếng nơi đáy biển sâu thăm thẳm. Một thủy thủ dợm bước đến chỗ anh, Khuyển Tử mở mắt chồm dậy, tai dựng lên nghe ngóng xem có phải người ta đã tìm thấy chủ của nó rồi hay không? Nhưng anh ta chỉ vỗ vai nói gì đó với Phương Thụy, nó nghe không hiểu. Phương Thụy chùi mắt chùi mũi rồi nhanh chóng vội vàng đứng dậy, chân anh đã tê cứng cả rồi nhưng vẫn khập khiễng theo người thủy thủ xuống xuồng cứu Tử sủa nhắng lên đòi theo, nhưng nó bị người ta kéo lại, không cho xuống khỏi du thuyền. Hóa ra là gần đây có một vài chiếc tàu đánh cá loại nhỏ đang hoạt động, họ nghe thông báo nhờ cứu hộ do du thuyền bên này phát đi trên radio thì liền phát tin lại rằng đã vớt được một người vào khoảng ba giờ trước. Họ không thể trở lại đất liền được vì vừa mới ra khơi một ngày nên đang di chuyển tới chỗ du thuyền. Người thủy thủ nhận được tin liền vào thông báo cho ông Trịnh, nhưng ông chỉ bảo hãy báo cho Phương Thụy để anh đích thân đi xem xem có phải họ vớt được Phương Viễn không. Ông hiện tại sợ nhất đó không phải cậu, nếu là như vậy... có lẽ ông sẽ ngã quỵ Thụy lúc này thấy lòng bồn chồn khó tả, liệu người mà họ vớt được có phải là Phương Viễn? Và... liệu cậu còn sống không? Phương Thụy lập tức lắc đầu xua đi cái ý nghĩ ám gở đó đi, Viễn của anh nhất định phải còn sống chứ...!Xuồng cứu hộ nhanh chóng đã thấy được một đoàn tàu đánh cá đang đến gần, liền bơi về phía trước, tiếp cận sát với họ. Người trên chiếc tàu đầu tiên thả một cái thang dây xuống, Phương Thụy cùng hai thủy thủ nữa cùng leo lên. Tàu này đã cũ, sàn gỗ cáu bẩn tanh toàn mùi cá, chủ thuyền là một người vạm vỡ, da đen nhẻm, khoảng hơn ba mươi tuổi. Anh ta nhìn trang phục của Phương Thụy rồi lắc đầu, đúng là kẻ có tiền cũng lắm nỗi khổ Chúng tôi có vớt được một người đàn ông, các vị vào trong xem ta lên tiếng, giọng nặng trịch. Phương Thụy gật đầu lia lịa, cố gắng trấn an đôi chân đã run đến sắp khuỵu xuống của mình, để nó có thể bước theo người đàn ông trước mặt. Anh ta để người vừa cứu được nằm trong buồng của mình, còn tốt bụng thay quần áo cho người đó. Phương Thụy chớp mắt, nhìn rõ người nằm đó vẫn đang thở...- Đúng là cậu Phương Viễn thủy thủ nhanh tay nhanh chân đi đến lật chăn ra, hô lên."Phịch"Phương Thụy sụp gối xuống, mặt cắt không còn giọt máu, há miêng thở dốc, anh cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của người đang nằm đó, đúng là Phương Viễn...- Đúng rồi thì mau mang về đất liền đi, không thì không cứu được nữa thuyền lên tiếng, rồi giúp họ mang Phương Viễn xuống xuồng cứu hộ. Phương Thụy quên cả việc phải nói cảm ơn, ôm lấy cậu, mặt áp lên trán cậu, nhưng cơ thể cậu lạnh lắm, lạnh đến mức làm anh sợ...- Em đây rồi... anh đã bảo mà, em không trốn được đâu... không trốn được...Trịnh Na sau khi nói chuyện với ông nội xong thì nét mặt càng bàng hoàng hơn, đến khi Phương Viễn được đưa lên thuyền rồi mà cô vẫn không tỉnh táo lại được. Phương Thụy ôm cậu vào phòng, lấy chăn quấn chặt hai người lại với nhau. Nước mắt ngỡ như đã khô nay lại rơi ướt đầy hai má, miệng không ngừng lẩm bẩm- Quay về thuyền rồi, đừng lo, anh sẽ sưởi ấm cho em mà... sẽ không lạnh nữa đâu!Khuyển Tử ư ử nằm dưới sàn, nó vẫn nghe thấy được hơi thở của Phương Viễn, nhưng sao lại yếu hơn mọi khi thế? Cậu không dậy xoa đầu nó nữa sao? Không cười, không mắng nó nữa sao?Nhâm Đình đã đợi sẵn ở bến tàu cùng Trương Tiếu Vũ. Lúc họ đến thì không kịp lên du thuyền nữa nên định ở lại một đêm sáng mai sẽ trở về, ai ngờ lại nhận được tin dữ! Hai người liên hệ với một bệnh viện gần đấy, chuẩn bị sẵn xe cứu thương để tiện cấp cứu. Phương Viễn nhanh chóng được họ đưa vào bệnh đã được sơ cứu rất tốt nên tính mạng của cậu không nguy hiểm nữa. Nhưng Nhâm Đình nói, cậu có thể sẽ không thể tỉnh lại được nữa... Não cậu thiếu oxy quá lâu, hiện tại kết quả điện não đồ cho thấy tình hình không mấy khả quan. Phương Thụy gần như phát điên, vừa đập phá vừa túm cổ áo Nhâm Đình mà gào thét- Cậu nói dối, có phải cậu không đủ năng lực để chữa cho Viễn, nên mới xàm ngôn để qua mắt tôi không?Trương Tiếu Vũ cố gắng gỡ tay anh ra- Bình tĩnh đi Phương Thụy. Nhâm Đình cậu ấy chỉ dựa vào kết quả của máy móc thôi. Tôi sẽ tìm cho anh một vài bác sĩ giỏi hơn, chúng ta trở về Thụy mếu máo, ngồi thụp xuống ôm đầu- Không... không cần... Viễn sẽ tỉnh lại ngay thôi, chẳng phải vẫn còn thở đấy sao? Đúng vậy, nhất định là ngay ngày mai sẽ tỉnh...Trịnh Na đứng một bên cắn môi, mắt đã đỏ lên rồi. Phương Viễn nếu không tỉnh, sợ rằng Phương Thụy sẽ phát điên mất...~~~~~~~~Tại bệnh viện Đình của Nhâm Đình, giáo sư Nhâm Thành, vừa kiểm tra cho Phương Viễn vừa lắc đầu- Chỉ còn có thể dựa vào cậu ấy thôi, đừng hi vọng quá nhiều. Mọi người cố gắng nói chuyện với cậu ấy, hi vọng não bộ sẽ có phản ứng lại, lúc ấy may ra... Nhưng cũng khó nói trước được lắm, cố gắng khi đi ông còn đặt tay lên vai trấn an Phương Thụy, anh vẫn đang ngồi thẫn thờ, tay nắm chặt tay người trong phòng đều chết lặng. Phương Thụy dùng đôi mắt tang thương đã khô khốc của mình nhìn chằm chằm vào một điểm không xác định. Ba ngày rồi, đã ba ngày rồi anh không ăn không uống, chỉ ngồi nhìn cậu, nhưng cậu một chút phản ứng cũng không có... Nhâm Đình nhìn anh như vậy, xót xa nghĩ có nên chích thuốc mê cho anh Tiếu Vũ hít hít mũi, đi đến nói nhỏ- Anh tốt hơn đừng để mình chết trước cậu Na cũng nói- Đi với Nhâm Đình đi, ăn gì đó rồi ngủ một lát, nếu không Phương Viễn sẽ lo Thụy như một đứa trẻ, bị người ta dụ ăn kẹo, ngơ ngác nhìn lên. Mặt anh chỉ toàn râu và râu, hốc mắt thâm quầng sâu hoắm, môi khô nứt bợt bạt, đầu tóc cùng quần áo thì lộn xộn. Nhâm Đình đỡ anh dậy, kéo ra ngoài. Trương Tiếu Vũ cũng chỉ ở lại một lúc rồi lại rời đi. Trong phòng chỉ còn Trịnh Na, cô khẽ vuốt lên má Phương Viễn, làn da trắng xanh lạnh lẽo. Thật ra Phương Viễn chính là em họ của cô. Ông nội kể, khi xưa lúc vừa mang cả nhà sang Thái sống thì vợ ông sinh thêm được một đứa con, đặt tên là Trịnh Khải. Ông quý thằng con út này lắm, còn định sẽ để nó kế nghiệp mình. Trịnh Khải rất thương bố nên ông nói gì anh ta đều nghe theo, cho đến khi anh gặp và yêu một cô gái người Thái. Cô vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, làm thuê trong siêu thị. Ông Trịnh đương nhiên không đồng ý cho đôi trẻ đến với nhau, còn sắp xếp cho Trịnh Khải lấy người khác, là một tiểu thư danh giá. Bố Trịnh Na khi đó đã kết hôn và có cô rồi nên hầu như không tham gia vào vấn đề giữa bố và em trai mình. Vì thế mà cho đến giờ, khi đã có tuổi rồi ông vẫn thấy có lỗi với người em này vô cùng...Vì không làm gì được, Trịnh Khải đã bỏ trốn ngay trong hôn lễ của mình, dắt người yêu khi đó đã mang thai chạy về nước. Ông Trịnh giận lắm, cho người đi lùng bắt cả hai về. Sau một năm, cuối cùng cũng tìm được cô gái đó, nhưng lại không thấy Trịnh Khải. Ông Trịnh bèn nhốt cô gái lại, hòng ép buộc Trịnh Khải quay về. Nhưng đến ngày anh về thì chỉ còn thấy một cái xác treo lơ lửng trên xà nhà. Cô để thư lại cho anh, nói rằng mình đặt tên con là Khải, nhưng họ đọc trại đi thành Trình, nhưng từ lúc về đây, cô luôn mơ thấy con bị người ta bóp chết... cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, cô quyết định sẽ đi thei tìm con, dặn anh nhớ phải nhanh về đoàn tụ cùng hai mẹ con cô. Trịnh Khải không khóc, cũng không thét gào, chỉ lẳng lặng đến trước mặt cha mình, mặt đờ đẫn nói "Con trai bất hiếu, kiếp này không thể phụng dưỡng cha mẹ được, con phải đi tìm vợ con con đây!". Ngay sau đó, trước sự bất ngờ cùng hoảng hốt của cả nhà, Trịnh Khải cầm dao tự rạch một đường thật sâu trên cổ. Máu phun tứ tung, bắn đầy mặt ông Trịnh. Những tưởng Trịnh Khải sẽ chết ngay, nhưng làm sao cha anh đành lòng chấp nhận được. Chính vì vậy, Trịnh Khải đến nay vẫn còn sống, chỉ là không bao giờ tỉnh dậy được lại câu chuyện mà ông nội mới kể cho nghe hôm trước, Trịnh Na không khỏi xót xa trong lòng. Chú Khải của cô hiện vẫn đang nằm trong phòng tại nhà riêng của ông nội, sống đời thực vật. Bác sĩ đã khuyên ông nên giải thoát cho chú, nhưng ông không chịu. Cô nghĩ, ông chắc sẽ không chịu nổi nếu phải nhìn cảnh chú ra đi trước mình. Ông nội đã phải dằn vặt trong đau đớn suốt thời gian qua, thế mà cô lại không hề biết, cứ nghĩ ông chưa bao giờ hối hận vì những việc đã làm với con trai nội Trịnh Na đã đi tìm đứa bé mang tên Trình Khải ngay sau khi đọc được bức thư của mẹ nó để lại. Nhưng dù có tìm thế nào cũng không ra, toàn bộ những đứa trẻ được mang đến đều không khớp với mẫu ADN của con ông. Bao nhiêu năm, khi ông đã dần mất hi vọng thì chính Trịnh Na lại tìm ra được. Ông lén cho người lấy mẫu tóc của Phương Viễn đi kiểm tra... đương nhiên là trùng khớp. Có lẽ cái tình máu mủ giữa cô và Phương Viễn đã giúp cho hai người gặp được nhau, ông Trịnh đã nói như vậy. Ông dựa vào bức thư mà mẹ cậu để lại, biết được sinh nhật thật của cậu, chính là ngày tổ chức bữa tiệc trên du thuyền. Ông muốn đứng trước mặt mọi người, tạ tội với đứa cháu đã vì ông mà chịu nhiều bất hạnh. Nhưng Trịnh Na lại vì sợ ông hủy giao ước với Phương Thụy mà khiến cho Phương Viễn phải nhảy xuống biển tự tử. Trịnh Na hiện tại chỉ thấy hối hận, sao cô có thể không tin tưởng người ông đã yêu thương mình nhiều như thế chứ? Để bây giờ... em trai cô, đứa trẻ bất hạnh này vẫn chưa thể tỉnh lại, thậm chí là sẽ như cha nó, nằm một chỗ cho đến khi nào cũng không Phương Viễn, em mau tỉnh lại đi, nếu em cứ như vậy ông nội sẽ dằn vặt đến chết mất. Phương Thụy cũng sắp điên rồi, anh ấy cần em, mọi người đều cần em...Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lần đầu tiên cô biết đến cái thứ gọi là bất lực cùng yếu đuối. Mạnh mẽ, bản lĩnh để làm gì... khi mà đến chính người thân mà ta còn không thể bảo vệ được?Khuyển Tử không được vào bệnh viện, nó cũng đang ngồi nhà ngóng ra cửa, chờ bước chân của cậu, chờ tiếng cậu gọi nó một tiếng "Khuyển Tử, tao về rồi đây!"Phương Viễn à, xin đừng im lặng như vậy nữa...~~~~~~~~~~~Nửa tháng trôi qua, Phương Thụy đã bình tĩnh hơn, nhưng sự tĩnh lặng của anh khiến người ta thấy sợ hãi. Anh quay lại công ty, làm nốt những việc chưa làm, rồi lại đến bệnh viện. Cả ngày, anh chỉ ngồi nắm tay Phương Viễn, rồi giúp cậu lau người. Bác sĩ tới bơm dịch cho cậu thì anh sẽ đứng qua một bên nhìn. Cơ thể cậu đã nhão cả ra rồi, các cơ thịt đều mềm oặt mềm ẽo. Phương Thụy nghe Nhâm Đình hướng dẫn, hàng ngày giúp cậu xoa bóp, tập thể Viễn thích nhất là đọc sách, Phương Thụy mang đến một cuốn truyện cổ tích, hàng ngày đọc cho cậu nghe. Anh còn nói đủ thứ chuyện mà người ta phát trên bản tin chiều, có gì thú vị đều kể. Nhưng đáp lại, Phương Viễn vẫn chỉ nằm đó không nhúc nhích....Hôm nay là thứ bảy, Phương Thụy đã ngủ lại mấy hôm rồi, Nhâm Đình có đuổi anh cũng không chịu về. Khuyển Tử đã đem về biệt thự gửi, anh còn không thèm tới thăm Viễn... lâu rồi em không cười với anh rồi, mau cười một cái đi...Im lặng...Phương Thụy mỉm cười, tự nói với mình, đầu thì áp lên ngực câu- Tim em đập nghe dễ chịu lắm, có thể ru anh ngủ đấy... Viễn, anh nhớ giọng nói của em như vậy, một buổi chiều trôi qua thật lặng lẽ.~~~~~~~~~~~~- Phương Thụy, ăn đi rồi tới công ty, hôm qua anh ăn có mỗi hai thìa cháo thôi mà?Trịnh Na quan tâm đưa một hộp cơm cho Phương Thụy, cô không thể thường xuyên tới bệnh viện được, tập đoàn Phương Thụy lúc này là do cô cáng đáng, tránh cho anh phải lo nhiều. Phương Thụy rất biết ơn cô, nhưng anh không ăn- Nhìn xem, Viễn mỗi ngày chỉ được ăn thứ dịch dinh dưỡng không mùi vị kia, tôi không thể ăn ngon hơn cậu ấy Đình đang bơm dịch, khẽ bĩu môi, thứ này còn có nhiều dưỡng chất hơn một bữa cơm của y đấy! Trịnh Na cũng chán nản đặt hộp cơm xuống, nhìn đôi mắt trông chờ của Phương Thụy mà lòng thầm xót xa. Một tháng trôi qua rồi...- Phương Thụy!Chợt Trịnh Na hốt hoảng la toáng lên, mọi người đều giật mình nhìn cô. Cô lại nhíu mày, đứng bật dậy, kéo tay áo của Phương Thụy lên. Nhâm Đình cất dụng cụ, quay lại, lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Tay anh tràn ngập vết cứa, không sâu và đã đóng vẩy, nhưng nhìn rất đáng sợ. Y quát to, tay đấm thụp một cái lên lưng anh- Cái quái gì đây? Cậu điên thật rồi à? Cậu làm thế... tôi thật... hết nói nổi với cậu!Phương Thụy bối rối kéo tay áo xuống- Không sao...tôi chỉ...Trịnh Na bặm môi cướp lời anh- Anh còn muốn cậu ấy tỉnh lại sao? Tôi thấy nếu để cậu ấy biết anh tự hành hạ bản thân như vậy thì sẽ chẳng muốn dậy nữa đâu! Tỉnh lại để làm gì? Để nhìn một kẻ yếu đuối như anh sao?Nói rồi cô xô cửa đi ra ngoài, nước mắt không kìm được, rơi lã chã trên mặt. Nhâm Đình chỉ biết chết trân tại chỗ, nhìn Phương Thụy lầm lũi xách cặp rời đi. Phương Viễn à, sao cậu mãi không chịu tỉnh? Phương Thụy sắp gục rồi...~~~~~~~~~~Tui vừa viết vừa chấm nước mắt đó... chương sau là cuối rồi... ngược hai đứa nó như vậy có quá đáng hơm nhỉ? HeheTruyện mới sẽ lên sàn sau khi các bạn quyết định có muốn coi tiếp phiên ngoại hay không nhé! Truyện tên là "Yêu phải con hồ ly lông đỏ" *¯︶¯* ~ [Đam Mỹ] Thị Tẩm Tướng Quân 224K 8K 11 Tên gốc 侍寝将军 Tác giả 凌豹姿 Lăng Báo Tử Thể loại đam mỹ, cung đình,.... Tình trạng hoàn. Số chương 10 Biên tập Tiểu Ngư, Akuma Nguồn Completed [ĐAM MỸ] NHÌN VỀ PHÍA ANH HOÀN 528K 14 Tác giả Lạc Hy Thể loại Đam mỹ, sinh tử, 1x1, HE Số chương 13 Đã hoàn YÊU CẦU ĐỌC HIỂU TIẾNG VIỆT - KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG CMT XIN CHUYỂN VER VÌ ĐÁP ÁN LÀ "NEVER", OK? Văn án Du Tử Tinh mang trong mình một bí mật, một bí mật về thân thế không thể để ai biết. Cho đến khi vô tình gặp gỡ Hàn Hi, y triệt để đánh m... Completed Mature [Edit - Hoàn] Định Kiến 727K 93 Tên truyện Định Kiến Tác giả Bạch Hoa Hoa Thể loại Hiện đại, chính kịch, 1×1, ngược tâm, cường công cường thụ, tình địch biến tình nhân, niên hạ, HE Edit Cửu Nguyệt Chuyển ngữ QQ thần thông + GG biết tuốt Raw & QT Nhà Lâm Phong Lời của tác giả Vầng trăng sáng đã kết hôn rồi, hai tình địch thất tình say rượu loạ... [ĐM-Full] Làm Vợ Anh Đi! Vương Tịnh Hy 384K 36 Thể loại Hiện Đại - Cường/Bá Đạo/ Trung Khuyển Công × Siêu xinh đẹp Nhược lúc đầu Thụ - Ngược Thụ Ít - Công sủng Thụ - 1×1 - HE~~ Truyện tự viết. Xin mọi người lưu ý Truyện của mình chỉ được post tại Wattpad. P/s Không nhận chuyển Ver Đang beta lại ~~ Xong chương 10~~ Completed [Đammy]Ngược Khai Tâm 107K 6 BE Nước mắt rơi xuống, thì ra, Hoàng Dục Nghiêm cũng vì thằng khờ này mà khóc, thì ra, thằng khờ này cũng có thể có được nước mắt của hắn, thì ra ... Khờ à, ngươi có biết không, có một người thông minh tên Hoàng dục Nghiêm yêu một thằng khờ là ngươi đó, nhưng ngươi đã đi xa rồi .... Completed [ĐM-KT] Giam Cầm Tiểu Tình Yêu. 147K 64 Author Mị Thể loại BL, 18+, Ngược luyến, Sinh tử văn,... Couple Khải x Tỉ Ngược thụ, ngược công cái nào cũng có, ngược thật nhiều ngược thật nhiều và chỉ có ngược thật nhiều. Completed Túng Dục 337K 13 Ngược, cực kì ngược, ngược tâm ngược thân. Ai không chịu được thì đừng đọc Completed [EDIT HOÀN] GIAM CẦM NHÂN TÍNH 85K 15 Tác giả Ái Giảng Đồng Thoại Cố Sự QT & Raw & Nguồn ảnh Kho tàng đam mỹ - Fanfic. Editor Di Văn án Thẩm Lê - Bạch Thiệu Lan. Anh muốn em ân hận vì những chuyện em đã làm. Đoản văn viết xen kẽ giấc mộng, hồi ức, tín vật,...các đầu mối này sẽ đem những ân oán trước kia của bọn họ nói... Completed [Lồng] 207K 31 Ngay thời khắc bóng đêm bao trùm vạn vật, nhấn chìm tất cả vào trong ngàn giấc mộng đen tối. Lucas lại lôi cuốn nhật ký được giấu kín dưới gầm giường ra, hí hoáy dùng những dòng chữ không thẳng thớm của mình, ghi lại những điều hắn đã làm hôm nay. Mỗi chương là một ngày, khoảng thời gian mà bình minh đem tới những ti... Mature Cha nuôi Hoàn ĐM_Dưỡng Phụ_Thủy Thiên Thừa 874K 9 Thể loại Đam mỹ hiện đại, ngụy phụ tử, cường công cường thụ, lính đánh thuê, dưỡng thành, nhân thú , HE Tác Giả Thủy Thiên Thừa * Truyện dài có thể bạn sẽ thấy nản phần giữa truyện nhưng hãy nhớ tới dòng này, nó rất đáng khi đọc hết truyện. Thân Completed [ĐM][Ngược]Tình điên 465K 42 Thể loại đam mỹ, đô thị tình duyên, khốn nạn lãnh khốc tổng tài công X si tình nhu nhược thụ về sau trở thành tâm thần thụ , ngược luyến tàn tâm, sau ngọt, có H, HE Tác giả Tiếu Xan Xan Số chương chưa xác định KHÔNG NHẬN CHUYỂN VER❌❌❌ Thấy hay thì hãy vote và follow ủng hộ au❤❤❤ [Đam Mỹ] Mục Nhiên - FULL 112K 79 Thể loại Hiện đại, tra công x không từ thủ đoạn tự ti thụ, ngược luyến tình thâm, HE. Tác giả Cô Quân Văn án Một đứa trẻ mồ côi có mong ước đơn giản chỉ là một mái nhà, vậy mà hắn lại không có được. Lần đầu tiên gặp được anh đã khiến tim hắn rung động , bất chấp mọi thủ đoạn muốn có hắn bên cạnh , hắn dùng tình yê... Completed [Full] Trọng sinh chi Bùi Vũ - Kỳ Lân Ngọc 2K 65 Tên truyện Trọng sinh chi Bùi Vũ JJVIP Tác giả Kỳ Lân Ngọc Thể loại hiện đại, trọng sinh, incest, ngược thân, ngược tâm, 1×1, HE Văn án Tiểu Phàm mười tuổi ngoài ý muốn bỏ mình, thi thể bị người ném đến nơi hoang dã, thân thể gầy yếu, thương tích đầy người, cùng với bốn phía xung quanh môi có một vòng miệng vết... Completed Bạch Y Kiếm Khanh Edit 71 Tác giả Thuỵ Giả Thể loại đam mỹ,cổ trang, giang hồ, mỹ công, cường thụ, ngược tâm, đại thúc thụ, H scene, 1×1,HE Tình trạng bản gốc 5vol- Hoàn Tình trạng edit2 quyển đã hoàn- nhà Hàn Hoa Phong Nguồn Đệ tam bộ kiếm ẩn tình quy dịch đến đệ thất chương... CHỈ CẦN MỘT TÌNH YÊU Q1 36K 154 Truyện 18+ truyện ngược quằn quại ,mới bắt đầu nhẹ nhàng càng về sau , ngược tơi bời hoa lá ,ai yếu ớt thì không nên xem đâu nhé. Thẳng thắng thừa nhận mình là gay thì bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà. Mối tình đầu dang dở,bị người lợi dụng, trở thành tình nhân mặc người đùa giỡn. Đến khi thoát ra thì muốn cưới vợ sinh con... Completed Mature Tự Biến Bản Thân Thành Bọt Biển [ĐAM MỸ] 384K 19 Đam mỹ hiện đại Tác giả Là tui, Linhtora or Linh Trần = ̄ ̄= Băng lãnh, độc chiếm công x bình phàm, tự ti thụ, ngược thân ngược tâm, HE. Tóm tắt Thụ từng hiến mắt cho công rồi thầm yêu công. Công không yêu thụ, còn nghe người ngoài nghi ngờ thụ vì tài sản mà hiến mắt. Thụ không thèm giải thích, còn thừa nhận n... Completed BẤT TỐ LY THƯƠNG 224K 81 Tác giảThập Nhị Niệm Thể loại cổ trang, sinh tử, ngược tâm, ngược thân, cường công cường thụ, HE Bản gốc 84 chương Nguồn Trạng tháiFull Editor LỲ Nhân vật chính Nam Cung Kiệt - Phong Ngâm Đi dọc dạo web thấy hay nên bỏ lên đây để dễ đọc, người edit tui có để là LỲ á, thật ra tui... [ĐM][NP - H+] Huyết Dục 121K 13 Tác Giả Phương Bok Dù không biết là viết hay hay là dở nhưng không chuyển ver, không vác đi nơi khác mà không kèm tên tác giả < Nếu không tác giả buồn, tác giả khóc... Thể loại Đam mỹ, nhất thụ đa công, H+, ngược luyến không đến mức tàn tâm, sinh tử văn,vampire,... Tình trạng đang cập nhật _Tóm tắt một đoạn nhỏ... [Đam Mỹ] Dã Tâm Của Nam Nhân 26 Tác giả Vạn Tiểu Mê Thể loại Đam mỹ, hiện đại, 1×1, HẮC BANG, phong lưu - bá đạo - tính nết trẻ con - cường công, ẩn nhẫn - ôn nhu - trung khuyển - cường thụ, cường thủ hào đoạt aka rape, ngược luyến tình thâm, có H, HE. Nguồn Ed... Completed [REPOST] - [ĐM] - BÁ CHỦ ĐÍCH NHU TÌNH - Tam Nguyệt 358K 40 Thể loại Đam mỹ Tác giả Tam Nguyệt Tình trạng 34 Chương + PN Văn án Y, bất quá chỉ là một đứa con riêng chỉ chuyên làm cho mẹ khổ sở, vì không muốn cho mẹ tiếp tục chịu khổ, y cam nguyện bán mình làm sủng vật trả nợ thay cho cha dượng. Hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ tin tưởng vào cái gọi là Tình yêu... Completed Bắt cóc 102K 10 Tác giả Thanh Phong Mô tả Hiện đại, SM, cao & H dày, ngược thân, 1x1 Hệ liệt cảnh sát Tam bộ khúc bộ 1 Nhân vật chính Trần Nghị Editors MiMi, Nhiên Nhiên Vi Vũ. BetaMiMi Bị bắt cóc cũng như cưỡng bức cũng như chó cắn một lần rồi thôi. Thân là một người đàn ông, lại là một cảnh sát cường kiện mạnh mẽ Trần Nghị... Completed Mature ĐM - CaoH - HOÀN Hợp Đồng Bao Dưỡng 704K 22K 88 Tên gốc Bao Dưỡng Hiệp Ước 包养合约 Editor Den Shì Thể loại Đam mỹ hiện đại, cường công cường thụ, chủ công, 1×1 cao H cao H cao H điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần , Độ dài 87 chương Một câu chuyện tình yêu được diễn ra trong thế giới giải trí giữa kim chủ và diễn viên. Nhân vật chính là Lục Nghiễn Chi là ngũ t... Completed Mature Mục Nhiên - Cô Quân [Repost] 232K 78 Tác giả Cô Quân Tình trạng bản gốc Hoàn Thể loại Hiện đại, tra công x không từ thủ đoạn tự ti thụ, ngược luyến tình thâm, HE Biên tập Hắc Tường Vy Hiệu chỉnh Nhà gỗ 104 Trọng sinh chi bất trứ cẩm 160K 37 Tác giả Tự Nguyên Tuệ Edit Kỳ Lam Thể loại Chủ thụ, thế thân văn, thụ tự hủy dung ngược tra công, HE Văn án Ngôi thứ nhất chủ thụ, thụ tương đối tàn nhẫn. Sau khi trọng sinh mệt mỏi không muốn yêu nữa, không muốn làm thế thân cho người khác nên tự mình huỷ dung cùng tra công một đao cắt đứt. Không có bàn tay vàng. ... [Đam mỹ] Khách Điếm Lão Bản Hoàn 174K 78 Tác giả Thảo Thảo - 草草 Dịch QT Biên tập Blue9x Thể loại Xuyên không, võ lâm, nhất thụ lưỡng công, ân oán giang hồ, ngược luyến Tình trạng tác phẩm Hoàn Tình trạng biên tập Hoàn Vì chưa xin phép nên mong các bạn k share truyện đi đâu hết. C... Completed Mature Tuyết táng chi ái [Đam Mỹ] 127K 23 Truyện chỉ đăng trên wattpad. Tuyết táng chi ái Người đăng BW Tác giả Thiên Tuyết Táng Ái. Thể loại Đam mỹ, cổ trang, ngược luyến tàn tâm, ngược thân, ngược tâm, SE. Tình trạng 23 chương. Completed Thái Tử - Phong Lộng 233K 41 Tác giả Phong Lộng Thể loại Cổ trang cung đình, nhất thụ nhất công, huynh đệ văn. Editor Hà Hoa Khứ Completed [Đam Mỹ] Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao - Hoài Thượng 237K 61 Nguồn Thể loại hiện đại, ngược luyến tàn tâm, cường công cường thụ, quỷ súc tra công x thâm tàng bất lộ bề nhu nhược kì thực ăn tươi nuốt sống thụ, báo thù rửa hận, hào môn thế gia, HE. Edit Trác Lamvới sự giúp đỡ nhiệt tình của QT ca ca và Google thúc thúc ... Thời tiết mùa này thật là, hôm qua vừa mưa hôm nay lại nắng đến vỡ đầu luôn rồi. Phương Viễn dắt Khuyển Tử ra sân, bắt đầu phơi đồ. Hôm nay cậu không lên lớp đọc truyện, cả ngày sẽ rảnh rỗi lắm đây. Khuyển Tử đang nằm lim dim, chợt đánh hơi thấy có người đến, nó dựng đứng tai lên, bắt đầu nhe răng. Phương Viễn không hay biết gì, vừa phơi đồ vừa nói- Khuyển Tử, tao không biết may đồ, đến mùa đông mày phải làm sao đây?- Khuyển Tử, mày sẽ đẻ mấy đứa nhỉ? Khuyển Tử nãy giờ vẫn ừ hử đáp lại, giờ lại im lặng khiến cậu lấy làm lạ, dừng tay lại- Khuyển Tử?Con chó vẫn nhe răng dọa kẻ mới đến kia, hình như nó không sủa vì sợ làm Phương Viễn hoảng hốt. Cậu ngồi xuống, xoa đầu nó- Khuyển Tử, làm sao vậy?Người đứng đó ánh mắt nhìn cậu vừa buồn bã ảm đạm vừa có chút hi vọng lé loi. Khuyển Tử cuối cùng cũng không nhe răng nữa, quay qua vẫy đuôi với chủ của nó. Một chủ một chó cứ vậy chơi đùa rồi đi vào nhà. Người kia chính là Phương Thụy chứ ai, anh đứng đó một lúc rồi mới vào theo. Cả đêm không ngủ, gần sáng đã lái xe đến đây, khuôn mặt anh có chút mệt Viễn đi vào nhà ăn, Phương Thụy đi theo tìm bàn ngồi xuống, nhìn Phương Viễn đang cho Khuyển Tử ăn. Cậu đã cười nhiều hơn rồi, nhìn cậu như vậy thật ấm áp làm sao, anh cứ lẳng lặng ngắm mãi mà không chán. Cả một ngày cứ thế trôi qua, nếu để vẽ lại bằng một bức tranh, thì Phương Thụy chính là một cái bóng không màu lặng lẽ, chỉ có thể đứng một bên nhìn hai vệt màu sinh động kia vui đùa....Đêm nay có lẽ trăng sáng lắm, Phương Viễn nằm, nghĩ cũng sắp đến rằm rồi còn gì. Nhưng thực ra ngoài trời lúc này đang tối thui, một ngôi sao cũng không thể nhìn thấy. Cậu nằm chán rồi lại quay mặt vào tường, bắt đầu ngủ. Khuyển Tử không được nằm trong này, giám đốc kiếm cho nó một ngôi nhà gỗ nhỏ đặt ở ngoài cửa gỗ bị ai đó mở ra, ở đây mọi người không hay khóa cửa. Phương Viễn vẫn nằm im không động, người vừa vào đến gần chiếc giường nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh, ván giường khẽ kêu cót Phương Viễn?Không có tiếng trả lời, Phương Thụy im lặng một lúc mới nói khẽ- Ngày mai anh sẽ rời khỏi đây... Hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối anh đến thăm em. Anh đã dặn Nhâm Đình rồi, nếu cần gì thì cứ gọi, cậu ta sẽ giúp Viễn mở mắt, thần tình có chút mất mát. Phương Thụy không thấy được, vẫn tiếp tục nói- Anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu. Cho dù cả đời về sau em có hận anh đến tận xương tận tủy đi chăng nữa, thì người duy nhất Phương Thụy này yêu cũng chỉ có mình em thôi. Anh biết mình đã sai đến không thể cứu vãn được nữa, chỉ mong em có thể hạnh phúc...Phương Thụy còn ngồi một lúc lâu rồi mới đứng dậy. Nhưng anh chưa kịp quay đi, Phương Viễn đã mở miệng- Anh gọi cái gì là sẽ không từ bỏ?Phương Thụy hoảng hốt quay Anh còn muốn ở bên tôi không?Phương Viễn vẫn không chịu quay người lại, giọng đều đều chất vấn. Một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong đáy mắt Phương Thụy, anh đáp chắc nịch- Đương nhiên là muốn!Phương Viễn thở ra một hơi- Vậy thì tốt...Phương Thụy sau đó không biết mình đã làm thế nào, nhưng khi tỉnh lại thì thấy trời bên ngoài nắng vàng đã trải dài, Phương Viễn đang nằm trong lòng anh, mắt nhắm nghiền. Anh khẽ mỉm cười, hạnh phúc thực sự là đây sao? Là được ôm chặt lấy người mình yêu thương, mỗi ngày thức dậy đều sẽ ấm áp như vậy?Phương Viễn khẽ cựa mình, chậm chạp tỉnh dậy. Đôi mắt tuy không thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được người đang ôm mình hẳn đang rất hạnh phúc, nhịp tim của anh đang đập rất nhanh và của cậu cũng Thụy đặt lên môi cậu một nụ hôn, bao ngày qua anh đã khổ sở lắm rồi, hôm nay là một ngày thực sự rất đẹp, vô cùng tươi sáng. Phương Viễn cau mày đẩy anh ra, tay sờ lên mặt anh, hỏi- Anh để râu sao?Phương Thụy giật mình, cũng đưa tay lên sờ, rồi bật cười- Hình như đã mấy ngày rồi anh quên không Vì sao lại quên được?- Vì anh bận chuẩn bị đi khỏi Viễn lúc này mới nhớ ra lý do đêm qua cậu chịu lên tiếng nói chuyện với anh, là vì anh nói sẽ rời đi. Cậu cúi đầu- Anh sẽ đi đâu?Phương Thụy ngoác miệng ra cười, giả sử mà Phương Viễn thấy được nụ cười này thì hẳn là sẽ rất tức Anh đâu có đi đâu đâu, lừa em Viễn tròn to mắt- Anh... anh sao... lại...Ưm...!Phương Viễn chưa kịp phẫn nộ thì đã bị hôn đến xây xẩm mặt mày. Phương Thụy giống như bị bỏ đói lâu ngày, vồ vập đè cậu xuống, còn không quên buông một câu- Anh đã nói với giám đốc hôm nay em không đi làm!Phương Viễn thầm than khổ trong lòng, thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.Các nàng có muốn xem H hơm? ∩__∩ Phương Thụy chính là bị bỏ đói quá lâu nên mới có chút vội vã, xoẹt xoẹt vài cái đã lột sạch toàn bộ quần áo của con cừu non Phương Viễn lúc này vẫn đang nằm ngơ ngác vì bị hôn quá sâu. Đến lúc cậu nhận thức được thì tay đã đang đặt lên một thứ vừa thô to vừa nóng. Mặt cậu đỏ bừng, muốn rút tay lại mà không được. Phương Thụy thở dốc- Em làm như chưa bao giờ cầm lấy nó anh lại cúi sát bên tai cậu mà đưa đẩy thân dưới- Nó nhớ em chết đi được!Phương Viễn lần này quyết không chịu đựng nữa, cậu nghiến tay một Á ~~Phương Thụy vừa hốt hoảng vừa thoải mái- Em phế anh rồi thì sau này không ai làm cho em sung sướng được đâu!Phương Viễn mím môi- Toàn nói bậy Thụy cười tà, hôn lên tai cậu- Anh chỉ bậy bạ với mình em thôi...Đầu lưỡi anh nhanh chóng ve vãn lên một bên má ửng hồng của cậu, rồi lại xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn, đi tìm cái lưỡi cũng nhỏ nhắn bên trong, bắt đầu chơi trò đuổi bắt. Phương Viễn có chút theo không kịp, liền bị cuốn lấy, quên mất tay mình vẫn đang đặt lên bộ vị đã trướng to đùng của ai Thụy sau khi đã hôn cho đã rồi thì liền lôi trong túi ra một lọ nhỏ. Mùi hương quen thuộc bay đến mũi, Phương Viễn mắng nhỏ- Lúc nào cũng mang thứ đó theo sao? Biến thái!- Anh phải chuẩn bị sẵn chứ!Phương Viễn bặm môi, rõ ràng tên này đã dự đoán trước được cậu sẽ mủi lòng! Nhưng không để cho cậu kịp ai oán tiếp, Phương Thụy đã cúi xuống ngậm lấy hạ bộ của cậu, tay thì không hề rảnh rỗi, một cái xoa nắn núm vú hồng nhạt, một cái trượt xuống thám thính động huyệt phía sau. Chân Phương Viễn gác lên vai anh, tư thế không nhìn cũng biết vô cùng dâm đãng. Nhưng cậu làm gì được cơ chứ, miệng lưỡi kẻ kia quá "xảo quyệt", khiến đầu óc cậu điên đảo đến tê Thụy cười khẽ, đầu lưỡi liên tục đảo quanh đỉnh "cây nấm nho nhỏ" của Phương Viễn, khiến cậu phải bật lên một tiếng rên rỉ đầy mị hoặc. Sau đó chưa đầy mười phút, cậu cong lưng bắn hết ra trong miệng anh. Phương Thụy đem nuốt hết xuống rồi vươn người hôn cậu một cái thật mạnh. Một mùi tanh tanh ngai ngái xộc vào miệng khiến cậu nhăn mặt lại. Phương Thụy thì lại liếm mép- Ngon quá!Phương Viễn đẩy anh ra, xấu hổ quay đi, đưa tay lên lau miệng. Phương Thụy cầm tay cậu kéo xuống, nhẹ giọng thủ thỉ- Sau này mỗi ngày em phải cho anh ăn một lần đấy nhé?Phương Viễn khó chịu vặn vẹo thân mình- Anh còn nói linh tinh nữa thì đi về Thụy cười , không trêu chọc cậu nữa, bắt đầu làm vào chuyện chính. Phương Viễn đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nên lần này anh quyết định sẽ làm cậu đến khi nào chán thì thôi. Cầm thú! ●︿● Phương Viễn đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Phương Thụy, vẫn nằm yên cho anh đưa ngón tay vào trong cơ thể mình. Vì lâu ngày không làm nên có chút khó chịu, Phương Thụy đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng Phương Viễn vẫn toát mồ hôi một hồi chịu đựng, cuối cùng Phương Thụy cũng có thể thoải mái tiến nhập cậu em trai vào bên trong Phương Viễn. Anh đương nhiên vẫn nhớ vị trí mẫn cảm của cậu, liền cố ý thúc mạnh một cái. Phương Viễn cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình, miệng không kìm được một tiếng rên rỉ nghe mà não lòng. Phương Thụy hít sâu một hơi, gập người hôn lên môi cậu, đem tất cả những tiếng rên đó nuốt vào đẩy một lúc, Phương Viễn không thở nổi nữa, cố đẩy mặt Phương Thụy ra. Nhưng anh lại không chịu ngừng, chuyển hướng tấn công lên vành tai cậu, gặm gặm. Xúc cảm nhột nhạt làm Phương Viễn bật cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo dễ nghe vô cùng. Phương Thụy thấy vậy càng hăng máu, thân dưới càng lúc càng hoạt động với tần suất nhanh hơn. Phương Viễn gần như chịu không nổi nữa, mặt đỏ bừng, tay túm lấy ga giường, hơi thở như bị nghẽn lại. Phương Thụy ôm lấy cậu, miệng không ngừng cắn lên cái cổ trắng nõn. Cái giường đơn đã cũ cứ kêu cọt kẹt mãi, dường như rất bất mãn. Sau cùng, khi cảm nhận được cậu đã đuối lắm rồi thì anh mới di chuyển chậm lại, buông tay ra ngắm nhìn đôi đồng tử màu xám của cậu, nhẹ nhàng hôn lên cái nốt ruồi son nhỏ xíu nơi khóe mắt- Phương Viễn, em đẹp Viễn vừa thở vừa đáp lại- Lại nói linh tinh cái gì đấy?Phương Thụy cười tà, nâng cậu dậy, ôm vào lòng- Nằm úp xuống nhé?Phương Viễn không phản đối, để mặc anh đặt mình xuống rồi lại nằm đè lên. Phương Thụy không kìm được, đặt tay lên mông cậu, nhéo một cái. Phương Viễn gật mình, cáu- Còn không mau làm cho xong đi? Nghịch cái gì mà nghịch?Sao Viễn của anh có thể đáng yêu vậy chứ, Phương Thụy nghĩ, tay lại không an phận xoa bóp cái mông trắng trắng tròn tròn của cậu. Cậu em đang bừng bừng khí thế của anh cạ cạ lên mông cậu vài cái mới chịu đi làm nhiệm vụ của mình. Đầu tiên Phương Thụy chỉ đong đưa nhè nhẹ, dù sao nghe nói tư thế này sẽ khiến người bên dưới thấy hơi khó chịu. Quả nhiên, Phương Viễn vừa tiếp nhận được một nửa đã rên rỉ- A... đau quá!Phương Thụy xót lòng, bèn nâng lưng cậu dậy, để cậu trụ bằng đầu gối, rồi mới tiếp tục, miệng còn không quên hôn lên tấm lưng trơn nhẵn của cậu. Bên trong Phương Viễn cực kì chật chội, thỉnh thoảng vì không chịu nổi mà siết lại một cái, khiến Phương Thụy anh như đang trên thiên đường vậy. Sau vài lần đong đưa, anh thở dốc hỏi- Anh đẩy nhanh lên nhé?Phương Viễn lúc này đang úp mặt vào chăn, khó chịu "ừm" một tiếng... Ngay lập tức, Phương Thụy như con thú đến mùa động dục, thúc như giã gạo vào người cậu. Phương Viễn hét ầm lên- Á...! Chậm lại... ưm... hư... Phương Thụy chậm lại, đau quá!Phương Thụy không còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết cố gắng thúc vào điểm nhạy cảm của cậu, tay thì càng lúc càng siết chặt lấy cái hông nhỏ. Phương Viễn vừa rên rỉ vừa nấc nghẹn, mắt cậu đong đầy nước, vật nhỏ bên dưới nhanh chóng bắn ra một lần nữa. Gần như kiệt sức rồi mà cái tên cầm thú kia cứ hết lần này đến lần khác cố ý đẩy vào điểm nhạy cảm của mình, Phương Viễn thấy khổ sở vô tiếng động sau đó đều đình chỉ...... ... ...Xong... gãy giường rồi ~~Phương Viễn mở to mắt, thấy người mình đang trượt về một bên, Phương Thụy nhanh chóng bắt lấy cậu, kéo hai đều ngơ ngác, Phương Viễn còn ngờ nghệch hỏi cái kẻ chưa kịp rút vũ khí ra khỏi người mình- Có chuyện gì vậy?Phương Thụy nhìn cái giường cũ sập sệ kia một cái, rồi híp mắt nhịn cười- Không có gì xuống khỏi giường, lấy chăn quấn cậu lại, bế lên đi về phía cửa. Phương Viễn hốt hoảng- Anh đi đâu đấy? Đi tắm sao?Phương Thụy cười khà khà- Chưa làm xong, tắm cái gì?- Vậy đi đâu?- Nói khẽ thôi...Bên ngoài không có ai, giờ này các giáo viên đều đi dạy cả rồi. Anh ôm cậu chạy về phòng mình. Phương Viễn cúi đầu- Đây là đâu?- Bên cạnh phòng Phương Ừ?- Anh có mặc gì không thế?- Anh thì cần gì, chỉ cần em không bị lộ là Tuần trước nơi này có Vậy sao?- Họ mới lắp camera ở ngay trước cửa phòng em...~~ Im lặng ba giây ~~Mười phút sau ~- Giám đốc, tôi thấy chất lượng phòng ở của giáo viên ở đây tệ quá. Tôi sẽ đầu tư một chút, hi vọng bà có thể huy động thêm để sửa chữa Thụy mặt nghiêm túc đề nghị với giám đốc. Bà vẫn áy náy vì giường của Phương Viễn đột nhiên bị gãy, lúc này lại được người cho tiền, thật là quá tốt. Phương Thụy thì vẫn tiếp tục- Tôi thấy có camera gắn ở hành lang?- A? À à, là do khu giáo viên gần đây hay bị mất Tôi muốn xem băng ghi hình được không?- Để làm gì vậy?- Có việc!Phương Viễn ngồi bên cạnh bụm miệng cười. Ban nãy Phương Thụy cuống cả lên, quên cả việc chính biết là gì rồi đấy mà vội vàng nói phải đi gặp giám đốc Thụy không cười, tìm xong băng ghi hình rồi hỏi- Sao không có của hôm nay?- Buổi sáng không bật, tiết kiệm điện. - Giám đốc cười trả lời. - Có chuyện gì sao?Phương Thụy trợn mắt nhìn ai kia đang cố nén cười, vai run cả lên. Lúc này mới nhớ ra, ban nãy anh còn chưa làm xong!~~~~~~~~~~~Sau khi tạm biệt giám đốc và mọi người trong trung tâm, Phương Thụy và Phương Viễn cùng nắm tay nhau trở về. Phương Viễn cả đoạn đường cứ buồn buồn, Khuyển Tử ngồi phía sau thò đầu lên, dụi dụi vào cậu, ý muốn an ủi. Phương Thụy đưa tay qua cầm lấy tay cậu- Đừng buồn nữa, anh sẽ đưa em về đây thăm mọi người thường xuyên Viễn gật đầu, quay sang cười một cái, rồi nói- Em muốn ngủ một Thụy gật đầu, dừng xe lại ven đường, lấy ở ghế sau một cái gối nhỏ, kê vào bên mặt kính cho cậu dựa vào đó ngủ. Khuyển Tử cũng ngáp rồi lăn quay ra ghế sau, nhắm Thụy mỉm cười, tiếp tục lái xe trở về Đình đương nhiên là người đầu tiên nhận được tin mừng, liền bận rộn chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn ngay tại nhà Phương Thụy. Trương Tiếu Vũ vừa nghe y sai vặt vừa ăn vụng. Trịnh Na thì mua về một đống bia, nói hôm nay không say không về. Mọi người đều háo hức chờ hai nhân vật chính trở Thụy dừng xe trong gara, Phương Viễn cũng đã tỉnh, liền dắt Khuyển Tử theo anh lên Em có thấy mệt không?Phương Viễn cười khẽ- Người mệt phải là anh chứ?Phương Thụy ghé sát vào tai cậu mà nói- Ý anh là... ban nãy em bắn tận hai lần... giờ có mệt ko?Phương Thụy mặt phừng đỏ, kéo Khuyển Tử- Khuyển Tử, cắn anh ta!Khuyển Tử nghe lời Phương Viễn nhất, liền nhảy bổ lên người Phương Thụy, gầm gừ. Cả hai đều không ngờ nó sẽ làm thật, dù sao thì Phương Thụy cũng đã kết thân với nó rồi mà. Cuối cùng, khi cánh cửa nhà mở ra, mọi người chỉ thấy một tên cao to áo quần đắt tiền nhưng đã rách bươm cùng một cậu trai nhỏ nhắn xinh xắn mặt mũi trắng bệch dắt theo một con chó xấu không tả nhà ba người cứ thế đi vào phòng ngủ, mặc kệ mấy kẻ trong nhà đang há hốc mồm không ngậm lại được. Phương Viễn không biết trong nhà có người, chỉ lo Phương Thụy ban nãy bị cắn, đến mức hốc mắt hồng cả lên. Khuyển Tử chỉ là xé áo của anh ra thôi, chứ nó làm gì dám cắn người, Phương Thụy đi tắm xong ra lại ngời ngời tỏa sáng ngay, râu cũng đã được cạo sạch. Nhưng Phương Viễn vẫn áy náy sờ lên mặt anh xem có sao không, anh liền được đà đè cậu ra hôn lấy hôn này Nhâm Đình chợt gõ cửa- Ăn cơm thôi!Phương Viễn giật mình đẩy anh ra, mặt bối rối sợ hãi. Phương Thụy kéo tay cậu lại, ôm vào lòng- Có gì phải ngại? Bên ngoài kia chẳng phải đều biết chúng ta yêu nhau sao?Phương Viễn cúi đầu- Ừm...Nhìn cậu như vậy, Phương Thụy biết có một thứ gì đó vẫn đang ở bên trong khiến cậu không dứt ra được. Sau này phải làm sao đây, liệu cậu có thôi lo sợ để ở bên anh mãi mãi không?~~~~~~~~~~Ài, chuyện sắp hết rồi đó... buồn hơm?Tui đang viết một truyện mới... hi vọng các bạn có thể theo dõi nhé ⊙▽⊙ Xin lỗi vì chương này chưa chỉnh sửa nhiều nên sẽ hơi ... ╮╯_╰╭ có gì sai sót hay khó hiểu thì cứ cmt nhé, tui sẽ sửa.

tự biến bản thân thành bọt biển